THÁNH TUYỀN TẦM TUNG - Trang 293

Bên ngoài chiếc lều mà chúng tôi đã dựng chật kín người nguyên thủy

Cramer. Tuyền béo chen ra khỏi đám đông, cười ngoác mồm nói với tôi:
"Tên ôn vật Lưu Mãnh này quả thật là sống dai như đỉa! Cậu thử nghĩ mà
xem, lúc trước lũ người nguyên thủy lẳng lão xuống khe suối cho chết dần
chết mòn, định để mặc lão cho lũ dã thú ăn tươi nuốt sống, đâu có ngờ tới
nơi đó mọc um tùm những loài thực vật nhiệt đới có độc, có con vật nào có
muốn đi vào trong đó săn mồi đâu cơ chứ. Lúc Tần bốn mắt tìm được lão,
cái tên ôn vật này vậy mà đang nằm ngáy o..o. Mẹ nó chứ! Nghe nói, lúc ấy
trên đỉnh núi có một con báo đang ngồi rình, quả thực nguy hiểm thấy mẹ
luôn."

Tôi chẳng kịp giới thiệu Adong với cậu ta, chỉ bảo rằng đây là một

một người có thể cung cấp manh mối cho chúng tôi. Vừa vào trong lều,
chúng tôi đã thấy Đầu Trọc đang nằm ngủ trên phản với cái đầu quấn băng
kín mít, còn cậu ấm họ Vương thì đốt một cái đèn cồn nhỏ, ngồi chăm sóc
tận tình ở bên cạnh.

Thấy chúng tôi đi vào, Tần bốn mắt chỉ vào cậu ấm họ Vương, nói:

"Lần này có thể nói cậu cả đã lập công. Nếu không phải cậu ta tinh mắt, có
lẽ đã chẳng thể tìm thấy Lưu Đầu Trọc."

Tuyền béo xen vào: "Cậu cả quả thật thương xót cấp dưới, không

những đích thân cõng Lưu Trọc trở về không mượn đến ai, mà ngay cả việc
băng bó, bôi thuốc cũng tự mình đảm nhiệm hết. Cậu xem, trên bếp cồn
còn đang hầm thịt cách thủy nữa kìa."

Tôi nói: "Thế này gọi là quả báo! Bình thường luôn làm mưa làm gió,

giờ cứ để y nếm trải nỗi khổ hầu hạ người khác một lần, cho chừa cái tính
độc đoán đáng ghê tởm, mở mồm ra là sai khiến người khác đi."

Trong nhóm người chúng tôi, có thể nói Lưu Mãnh là người duy nhất

mà Vương Thanh Chính tín nhiệm. Viên vệ sĩ trung hậu, thực thà này luôn
đi theo y như hình với bóng, dù không phải thân nhân nhưng còn thân thiết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.