THÁNH TUYỀN TẦM TUNG - Trang 345

Tôi hỏi Đầu Trọc: "Nếu như giờ chúng ta quay trở về, nhanh nhất là

bao lâu mới có thể liên lạc được với đội cấp cứu?"

Đầu Trọc đáp: "Chúng ta vào rừng nhiệt đới đã được bốn ngày rồi.

Hơn nữa, quãng đường từ thôn Titamar đến thị trấn gần nhất, đi nhanh nhất
tính ra cũng phải mất một tuần. Ngay cả tối nay hắn cũng chưa chắc đã qua
được, dù cho chúng ta liên hệ với đội cấp cứu cũng chẳng làm nên cơm
cháo gì." Đầu Trọc biết tiếng Quechua cho nên hiểu rõ tình hình bệnh tật
của tên tù trưởng nhiều hơn tôi một chút, "Nhiệt độ cơ thể hắn tăng lên quá
nhanh, đầu óc đã không còn tỉnh táo lắm, mới vừa rồi còn luôn mồm cầu
xin tôi bắn cho mình một phát. Cậu Bát Nhất, cậu là đội trưởng, chuyện này
tôi nghe theo cậu. Tuy nhiên, nói ra dường như quá nhẫn tâm, với tình trạng
này, dù hắn có được chuyển đi đâu cũng chết cả thôi. Theo ý kiến cá nhân
tôi, nên để hắn được ra đi nhẹ nhàng."

Ngay lập tức, ánh mắt toàn bộ mọi người đều đổ dồn vào tôi, chờ tôi

đưa ra quyết định. Tôi nói: "Nếu đã nghiêm trọng đến mức độ này, vậy thì
trách nhiệm này đương nhiên sẽ để tôi gánh vác." Nói xong, tôi khom
người xuống, chui vào trong cái lều vải đơn giản của tên tù trưởng. Tự
mình xem xét mới biết được Đầu Trọc không hề nói ngoa, tên tù trưởng
nằm trên tấm vải không thấm nước, đầu sưng to gấp đôi trái dưa hấu. Con
mắt bên phải bị thương, dù đã được Bốn mắt băng bó cẩn thận, nhưng mủ
mưng lên trong hốc mắt vẫn thấm ra một ít qua kẽ hở của băng gạc, trong
phòng nồng nặc mùi thối. Hắn mê sảng hét lên đứt quãng vài lần sau đó lại
rơi vào hôn mê. Tôi rút khẩu Walter ra, đặt ngón tay vào cò súng, chuẩn bị
tiễn đưa hắn lên đường, coi như giúp hắn thoát bể khổ sớm hơn một chút.
Bỗng nhiên, cậu ấm họ Vương lao vọt vào trong lều, nói như hét với tôi:
"Biết cách cứu rồi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.