THÁNH TUYỀN TẦM TUNG - Trang 371

tên tù trưởng và mình để tách nhau ra, nhằm tránh cho người nọ bị người
kia đè tan xương nát thịt.

Sau một tiếng rầm, tầm mắt tôi lập tức biến thành tối đen. Trong một

khoảng thời gian dài sau đó, tôi chẳng nhìn thấy một cái gì, còn hai tai thì ù
đặc. Tiếp đó, trong tầm mắt chỉ là muôn vàn đom đóm bay lượn vòng, bản
thân thì giống như đang bay bổng trong mây. Tiếng ai đó gọi mãi tên tôi,
văng vẳng ở bên tai. Chẳng biết đã trải qua bao lâu, tôi dần khôi phục lại ý
thức, đầu tiên là cảm thấy toàn thân bủn rủn, ngay sau đó là những cơn đau
buốt óc kéo đến từ lục phủ ngũ tạng. Cuối cùng, tôi mới nhận ra mình đang
nằm gục trên lưng Tuyền béo, liên tục xóc nảy dữ dội. Bầu trời kín mít mây
đen, mưa giông đã tạnh, nhưng vòi rồng có lẽ còn mạnh hơn cả lúc đầu. Tôi
vừa há miệng ra thở đã bị gió thốc thẳng vào miệng.

Tuyền béo quay đầu lại, vươn tay ra sau vỗ tôi một cái: "Con mẹ nó,

cậu làm mọi người sợ chết khiếp, cao như vậy mà nói xong là nhảy phắt
ngay xuống được."

Tôi muốn nói chuyện, nhưng lồng ngực bị tắc nghẽn bởi thứ gì đó, ho

vài lần rồi nhổ ra một búng máu bầm, lúc này mới điều hòa lại được nhịp
thở. Tôi nhìn thấy Đầu Trọc, cậu ấm họ Vương và Bốn mắt đang cùng chạy
như điên trong gió bên cạnh Tuyền béo. Cỏ cây dưới chân chúng tôi đã bị
cơn mưa giông lúc trước ép nằm rạp xuống đất, trông giống như đã lăn
quay ra chết vậy.

Tôi ghé vào tai Tuyền béo hỏi như quát: "Tù trưởng sao rồi?"

Tuyền béo vừa thở hổn hển vừa trả lời: "Không cứu được. Lưng hắn bị

axit ăn mòn thủng thành một cái lỗ to đùng, ngay cả xương cốt cũng mủn
nát cả ra. Trong lúc rơi xuống, ruột gan phèo phổi đều rơi tuột cả ra ngoài,
mắc đầy ở trên cây. Lão Hồ, cậu đã làm hết sức mình rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.