THÁNH TUYỀN TẦM TUNG - Trang 420

Vì cứu tôi, Lâm Phương gãy mất một tay. Tôi vô cùng áy náy, vội

vàng lấy nẹp và băng trong ba lô ra để sơ cứu cho cô ta. Quá nhiều chuyện
xảy ra chỉ trong thời gian ngắn, tôi chưa lấy lại được bình tĩnh thành ra tay
chân lóng ngóng, lỡ tay làm Lâm Phương thét lên vì đau. Cô ta giật lấy
băng gạc, nói: "Tôi không sao, anh bình tĩnh lại một chút, nghĩ xem leo lên
bằng cách nào."

Được cô ta nhắc nhở tôi mới lấy lại được bình tĩnh. Móc bản đồ ra để

so sánh với đồi núi và hoàn cảnh tự nhiên ở xung quanh, tôi lấy làm lạ:
"Theo như bản đồ, đền thờ thần mặt trời nằm ngay tại chỗ này. Nhưng
ngoài vách núi dựng đứng và vực thẳm ra, bốn phía chỉ là những ngọn núi
cao chót vót, chẳng thấy bất cứ dấu vết của công trình nào do con người
xây dựng cả."

Đúng lúc này, một người bỗng ló đầu ra khỏi rìa vách núi ngay phía

bên. Bốn mắt nằm rạp dưới đất, hét lên gọi mấy người chúng tôi: "Quản lý,
vẫn ổn chứ? Giờ tôi ném dây xuống dưới, mấy người bắt lấy này!"

Tuyền béo ở phía trên hai chúng tôi, đang lúc lắc cái mông béo ị để

ngồi cho vững trên cành cây khô, thấy Bốn mắt không có việc gì, nói như
reo: "Mau mau ném dây xuống đây, anh tìm một cái cây chắc chắn rồi buộc
vào trước đã."

Tôi thấy Bốn mắt lành lặn không việc gì, đã sang được bên rìa bên kia,

cõi lòng đang nặng như đeo đá cuối cùng cũng vơi bớt được phần nào, chỉ
thắc mắc không hiểu Đầu Trọc có lành lặn sang được bên kia như anh ta
hay không.

Khi nhìn thấy viện binh, mấy người chúng tôi cùng như trút được

gánh nặng, ngay cả Lâm Phương cũng phải thở phào một hơi. Cô ta hỏi:
"Cô gái vừa rồi hình như là người yêu của anh thì phải? Tôi thấy cô ấy
chẳng có vẻ gì là muốn gặp lại anh cả."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.