THÁNH TUYỀN TẦM TUNG - Trang 472

làm ăn cái kiểu gì thế không biết! Ông có một chút lương tâm nào của
người thuốc không vậy!"

Vị bác sĩ già Mike là người Mỹ chính gốc, không thể hiểu được những

câu nói bằng thứ tiếng Anh ngọng nghịu của tôi lắm, tuy nhiên sự phẫn nộ
của tôi thì vẫn được truyền tải đầy đủ. Vị bác sĩ già vỗ vai tôi, nói:
"Thượng đế sẽ phù hộ Shirley Dương! Kết quả CT cho thấy, não bộ của cô
ấy không bị bất cứ một chấn thương nào, tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian."
Tôi đã nghe đến rác cả tai câu trả lời cho có lệ này của ông ta rồi, lập tức
vung nắm tay lên đấm thẳng vào mặt ông ta.

"Lão Hồ, mới không gặp nhau có một thời gian ngắn, anh đã lại phạm

phải tật xấu rồi!"

Một giọng nữ quen thuộc lập tức chặn đứng nắm đấm của tôi. Tôi

ngoái đầu về phía giường bệnh, nhìn vào Shirley Dương hơi gầy guộc đang
nằm trên tấm ga trải giường màu trắng. Kể từ khi trở về nước Mỹ đến giờ,
đây mới là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy mở mắt.

"Anh muốn đến thăm tôi thì không có vấn đề gì, nhưng hãy thả bác sĩ

ra rồi nói chuyện đàng hoàng có được hay không." Cô ấy yếu ớt nói xong,
tôi mới nhận ra vị bác sĩ già Mike đã sắp bị mình bóp cổ chết ngạt rồi.

"Hì hì, hiểu lầm, hiểu lầm! Từ trước tới nay, nhân dân hai nước Trung

Mỹ chúng ta luôn chung sống thân ái, hòa bình." Tôi vỗ vỗ vào vai bác sĩ
Mike rồi vội vàng đẩy ông ta ra khỏi cửa phòng bệnh. Có ngờ đâu ông già
người Mỹ này lại liên tục đập cửa rầm rầm, uy hiếp bảo rằng sẽ gọi bảo vệ
lôi cổ tôi, tên côn đồ của một quốc gia đang phát triển, tống ra bên ngoài.

Tôi kê cao gối cho Shirley Dương để giúp cô ấy nửa nằm nửa dựa cho

thoải mái, sau đó pha một ly mật ong cho thêm tinh dầu quế lâu năm.

"Ăn táo không? Hay là cam, hay là lê? Nước tư bản chủ nghĩa cũng có

cái tốt của nó, trời lạnh như thế này mà dưa hấu cũng có."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.