THÁNH TUYỀN TẦM TUNG - Trang 66

cùng nhìn ra bên ngoài. Chợt thấy một ông lão đội mũ da, được hai hàng
người tháp tùng đằng sau, dương dương tự đắc bước vào cửa. Tôi thầm
than quá xui xẻo, hận không thể lái xe tăng nghiền toàn bộ cái đám vương
bát đản trong phòng này nát ra như tương.

"Ông chủ Tang, từ lúc chia tay đến giờ vẫn mạnh giỏi đấy chứ!" Lão

lông chồn giả vờ giả vịt vái chào ông cụ, sau đó khẽ gật đầu với Cây Sào,
cuối cùng quay sang nhìn tôi, nói: "Việc nhà hai vị, họ Dương tôi không có
hứng xen vào. Nhưng cái đầu của thằng nhóc này, tôi nhất định phải có, hi
vọng chủ nhà có thể thông cảm nhường lại, châm chước một chút."

Tôi ghét nhất người khác đối đáp theo kiểu quan chức nhà nước như

thế này, vậy là quơ lấy cái bình Thanh Hoa ở gần đó nện tới. Lão lông chồn
không ngờ tôi lại bất thình lình đánh lén, sợ tới mức rụt cổ lại, gào lên hộ
giá. Tôi mắng bây giờ đã là thời đại nào rồi mà lão già nhà ông còn kêu hộ
giá, hộ cái đầu ông ấy.

Cả đám thủ hạ của lão lông chồn đều phát hoảng, nắm lấy dao thái dưa

định xông lên chém tôi. Ông cụ Tang gầm lên giận dữ: "Làm càn, không
nhìn ra đây là nơi nào sao! Dương Nhị Bì, quy tắc hành xử của các vị là thế
này sao?"

Lão lông chồn không ngờ ông cụ Tang lại có lòng muốn bảo vệ một

người xa lạ như tôi, tròng mắt đảo vài vòng, sau đó bảo bọn chúng hạ vũ
khí xuống rồi vui vẻ nói: "Người làm ăn chúng ta coi trọng nhất là chữ tín.
Nếu ông chủ Tang chịu nhường, chúng tôi đương nhiên sẽ không làm khó
anh bạn nhỏ này."

Ông cụ Tang hỏi lão: "Vật mà ông muốn hẳn là viên bảo châu Hổ

Uy?"

Tôi thấy lão lông chồn chỉ cười mà không đáp, trong lòng thực sự cảm

thấy không còn lo lắng gì nữa. Người làm ăn coi trọng nhất là chữ "Lợi".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.