THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 1110

- Còn vũ công của tôi thì quá dở, y sợ liên lụy chúng ta, vì vậy thà đi một

mình.

Đặng Định Hầu nói:
- Đúng vậy.
Vương đại tiểu thơ cười nhạt hỏi:
- Ông thật tình nghĩ y là người có nghĩa khí lắm?
Đặng Định Hầu hỏi ngược lại:
- Cô nghĩ là không?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Nhưng y cũng phải biết, dù y có đi trước, chúng ta cũng nhất định sẽ

theo sau đó.

Đặng Định Hầu hỏi:
- Chúng ta?
Vương đại tiểu thơ nhìn lom lom vào y hỏi:
- Không lẽ ông cũng muốn tôi đi một mình?
Đặng Định Hầu bật cười, cười khổ.
Cả đời y, tiếp xúc với không biết bao nhiêu người đàn bà, trước giờ, y

chưa bao giờ biết nói một câu từ chối với người đàn bà nào yêu cầu y điều
gì.

... Không chừng cũng vì vậy mà đàn bà cũng ít khi từ chối y.
- Ông rốt cuộc có đi hay không?
- Dĩ nhiên là đi.
Đặng Định Hầu cười khổ, nhìn nhìn đôi giày đi đã muốn mòn hết đế của

mình.

- Gần đây cái bụng của ta cũng có vẻ hơi lớn ra, phải nên đi bộ tý đỉnh.
- Ông đi không nổi, tôi sẽ cõng ông.
- Ý của cô có phải là, đến lúc cô đi không nổi, ta cũng sẽ cõng cô?
- Có phải chúng ta đi tìm lão Sơn Đông trước?
- Ừ.
- Ông biết lão Sơn Đông là ai không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.