THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 1119

Lão Sơn Đông uống hết ly rượu cuối cùng, chầm chậm đứng dậy, ánh mắt

bỗng lộ ra một vẻ bi thương, một hồi thật lâu, mới từ từ nói:

- Bởi vì y là Phanh Mệnh Hồ Lão Ngũ, mà y mới ra nông nổi như vậy.

Ánh trăng chiếu ảm đạm xuống mặt đường phố yên lặng. Đặng Định Hầu

chầm chậm đi tới, Vương đại tiểu thơ chầm chậm bước theo sau, ánh trăng
chiếu xuống bọn họ làm thành hai cái bóng thật dài.

Lão Sơn Đông đã đi ngủ, hai cái bàn chụm lại là cái giường của lão.
- Quẹo qua con đường này, sẽ có một cái khách sạn. Năm phân tiền ngủ

được một đêm.

Những loại khách sạn ấy dĩ nhiên rất hỗn tạp.
- Những người đi Ngạ Hổ Cương, thường thường lại đó tìm các cô, các

ngươi nên để ý cẩn thận.

Vương đại tiểu thơ không mang theo cây Bá Vương thương, cô không

muốn làm cái đích cho người ta nhắm vào.

Đặng Định Hầu bỗng thở ra nói:
- Làm đạo tặc quả thật không dễ dàng gì, không liều mạng, không nổi

danh được, mà liều mạng thì được gì nhĩ? Cả một thân đầy thương tích, đổi
lại được những gì?

Vương đại tiểu thơ nói:
- Làm bảo tiêu không phải cũng như vậy sao?
Đặng Định Hầu gượng cười một tiếng, nói:
- Những người qua lại trong giang hồ, ai cũng đều như vậy, trừ những

người vận khí tốt một chút, cuối cuộc đời, không đi mua dùm gà nướng cho
người khác, cũng bán gà nướng cho người khác.

Vương đại tiểu thơ hỏi:
- Ông xem lão Sơn Đông cũng từng qua lại trong giang hồ?
Đặng Định Hầu nói:
- Nhất định là vậy, do đó cho tới bây giờ, lão ta còn chưa sữa được cái tật

của người trong giang hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.