THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 1142

- Ta đã là một lão già, một nửa thân đã xuống đất, ta chẳng có vợ có con,

cũng chẳng có điền địa tài sản, mỗi tối ngồi uống rượu dở sống dở chết,
sống cũng không khác gì chết bao nhiêu. Các ngươi vì bạn bè liều mạng, vì
giang hồ đạo nghĩa mà làm, tại sao ta lại làm không được?

Lão càng nói càng khích động, cổ họng muốn khàn luôn.
Lão Sơn Đông lại nói tiếp:
- Dù các ngươi không xem ta là bạn bè, nhưng ta thích các ngươi, ta thích

Tiểu Mã, thích Đinh Hỷ, vì vậy ta không đi không được.

Vương đại tiểu thơ nhìn nhìn Đặng Định Hầu.
Đặng Định Hầu lại uống thêm miếng rượu, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Vương đại tiểu thơ hỏi:
- Chúng ta?
Đặng Định Hầu nói:
- Chúng ta có nghĩa là, ba người chúng ta.
Gió từ núi xa thổi lại, núi ở xa lại bị bóng đêm che trùm mất.
Bọn họ ba người đi ra, lão Sơn Đông ưỡn ngực, đi trước nhất.
Lão đi ra rồi, chẳng thèm quay đầu lại.
Vương đại tiểu thơ hỏi:
- Ông không khóa cửa lại sao?
Lão Sơn Đông cười lớn nói:
- Các ngươi chẳng sợ chết, ta còn lo gì đến cái quán bánh bao đó?

Gò núi xa xa trong bóng tối trông lại càng xa hơn, nhưng bọn họ cuối

cùng vẫn lại đó, dưới chân núi, tiếng gió rít đã biến thành đê trầm, làm như
gió cũng biết than thở.

Vì ai mà than thở?
Có phải vì sự tàn bạo và ngu muội của con người không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.