THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 1140

Lão Sơn Đông ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cô, nhìn một hồi thật lâu,

bỗng nói:

- Cô quyết tâm đi sao?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Tôi không đi không được.
Lão Sơn Đông nói:
- Dù biết đi là không về được, cô cũng không đi không được sao?
Vương đại tiểu thơ cười lên một tiếng, nói:
- Trở về được hay không cũng không quan trọng lắm, quan trọng ấy là,

chúng ta có đi được không, có nên đi không.

Lão Sơn Đông thở ra một hơi thật dài nói:
- Nói hay lắm, quá hay.
Lão ta quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Đặng Định Hầu hỏi:
- Xem kiểu này, ngươi cũng không đi không dược phải không?
Đặng Định Hầu cười cười.
Lão Sơn Đông nói:
- Chỉ cần ngươi cảm thấy phải đi làm chuyện đó, ngươi sẽ không đi không

được sao?

Đặng Định Hầu lại cười cười, y nói:
- Thật ra, tôi cũng chẳng muốn đi, bởi vì tôi sợ chết, sợ quá chừng luôn,

có điều nếu như không đi, sau này ngày tháng trôi qua nhất định còn đáng sợ
hơn nhiều.

Lão Sơn Đông nói:
- Được, nói được lắm.
Lão bỗng đứng dậy, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Đặng Định Hầu ngẩn người ra hỏi:
- Chúng ta?
Lão Sơn Đông cũng cười lên một tiếng, nói:
- Nếu ta không dẫn đường, làm sao các ngươi đi được?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.