THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 1139

Vết thương trên cánh tay của Đặng Định Hầu đã được băng bó kỹ càng

lại, y đang lẳng lặng dùng một miếng khăn lau lau một cái túi đựng đầy
Thiết Liên tử.

Y chùi rất chậm, rất kỹ càng, mỗi viên Thiết Liên tử, đều được y chùi

bóng lộn lên.

Vũ khí y nhờ vào đó nổi danh là hai nắm tay của y, trong giang hồ, cơ hồ

không ai biết y còn sử dụng ám khí.

Cái túi Thiết Liên tử này, quả thật y đã lâu lắm chưa đụng tới.
Có lần viên Thiết Liên Tử y ném ra, không những không trúng người bị

ném, mà còn bị dội lại từ thanh đao của y, làm ngộ thương một người bạn
đang đứng bên cạnh.

Từ lần đó trở đi, y không muốn dùng đến ám khí nữa.
Có điều bây giờ, y không thể không sử dụng nó.
... Tại sao một người cứ bị hoàn cảnh bức bách, phải làm những chuyện

mà y không muốn làm?

Đặng Định Hầu thở ra, bỏ viên Thiết Liên tử cuối cùng vào trong túi, thắt

nó vào bên hông.

Vương đại tiểu thơ nãy giờ đang lẳng lặng nhìn y, bấy giờ mới hỏi:
- Bây giờ mình đã đi chưa?
Đặng Định Hầu gật gật đầu, y lại uống thêm tý rượu.
Rượu tuy làm cho người ta phản ứng chậm lại, phán đoán sai lầm, nhưng

cũng làm tăng thêm dũng khí.

Những chuyện trên đời này, vốn đều là thế, có mặt tốt, nhất định phải có

mặt xấu.

Nếu mình thường thường nhắm hướng tốt mà nghĩ tới, cuộc sống mới có

mòi dễ chịu ra.

Vương đại tiểu thơ cũng uống tý rượu, cô đứng dậy, nhìn lão Sơn Đông

cười một cái, nói:

- Cám ơn ông cho uống rượu nhé, cám ơn ông luôn bánh bao và gà

nướng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.