THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 1466

- Tôi có thể bảo đảm với anh, trên Lang Sơn từ đây về sau sẽ không bao

giờ còn có sói hung ác, sói ăn cỏ nữa.

Tiểu Mã đứng dậy, nói ba tiếng trước giờ y chưa từng nói.
Y nói:
- Cám ơn anh!
Tiểu Lâm đã tỉnh lại.
Ánh tịch dương chiếu trên gương mặt của cô, dù là dưới ánh tịch dương,

gương mặt cô cũng trắng bệch.

Cô không quay mặt đối diện với Tiểu Mã, cô chỉ nhỏ nhẹ nói:
- Em biết anh đi tìm em, em biết anh vì em đã làm những chuyện gì.
Tiểu Mã nói:
- Vậy thì em…
Tiểu Lâm nói:
- Em đối xử không tốt với anh.
Tiểu Mã nói:
- Em không phải nói như vậy với anh.
Tiểu Lâm nói:
- Em nhất định phải nói, bởi vì em không cách nào sống chung được với

anh, giữa chúng ta đã có một chỗ rạn nứt không cách nào hàn gắn được, ở
gần nhau cũng chỉ thêm đau khổ.

Cô đang khóc, nước mắt lã chã như mưa:
- Vì vậy nếu anh còn có nghĩ chút gì đến em, xin anh để cho em đi.
Vì vậy Tiểu Mã chỉ còn cách để cô đi.
Nhìn bóng dáng ẻo lả yếu đuối của cô khuất dần dưới ánh tịch dương, y

không nói, cũng không khóc.

Lam Lan nãy giờ đang nhìn bọn họ, cô bỗng hỏi:
- Trên đời này quả thật có chuyện rạn nứt không thể hàn gắn được sao?
Thường Vô Ý nói:
- Làm gì có.
Gương mặt y chẳng có tý biểu tình:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.