THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 257

Thật ra y đã chú ý đến gã thiếu niên có cặp mắt to ấy từ lâu, và cũng

không phải không có hứng thú với người này.

Chỉ bất quá Đoàn công tử tuy mới bước chân vào giang hồ, nhưng y

không phải là kẻ ngốc, càng không phải là kẻ mù, thật ra, y thông minh còn
hơn đại đa số nhiều, cặp mắt cũng sáng hơn đại đa số người khác nhiều lắm.

Y vừa nhìn là đã nhận ra ngay cái gã cặp mắt to ấy, không phải là một gã

thiếu niên thật, mà là một cô gái giả trai.

"Trên đường đi, không được qua lại với đàn bà chưa quen biết."
Lời giáo huấn ấy Đoàn Ngọc chưa hề quên, cũng không dám quên, trước

giờ y là một đứa bé rất nghe lời, rất hiếu thảo.

Vì vậy cặp mắt của y cứ nhìn thẳng vào cái thuyền hoa ở trước mặt.
Chiếc thuyền hoa ấy vừa ở trong đám liễu chèo ra, phía trên sơn màu

xanh biếc, lan can màu đỏ, cánh cửa sổ chạm trổ hoa, bức màn Tương Phi
bằng trúc vén lên một nửa.

Một người đàn bà tuyệt đẹp, phong tư trác tước, đang ngồi bên song cửa,

đùa nghịch với con anh vũ lông trắng trong lồng.

Một tay cô đang cầm cây lược, cổ tay tròn lẳn, ngón tay thuôn dài, vẻ mặt

ra chiều như ai oán, phảng phất như cảm thương xuân đến rồi qua mau, tình
nhân sắp ly biệt.

Cô là người đàn bà, chỉ bất quá cô là đàn bà ở xa thật xa, đại khái còn an

toàn hơn đàn bà ngồi bên cạnh bàn một chút.

Ít nhất cô cũng không thể bay qua năm sáu trượng mặt hồ, lại gây phiền

cho Đoàn Ngọc.

Nhưng người đàn bà bên cạnh bàn muốn qua làm phiền lại dễ dàng hơn

nhiều.

Hiện tại hình như cô có cái ý đó thật, cô bỗng ôm quyền nói:
- Vị huynh đài này xin mời.
Đoàn Ngọc nhìn nhìn phía sau, lại nhìn ra hai bên, làm như không biết

người ta đang chỉ mình.

Vị cô nương có cặp mắt to ấy ôm miệng cười, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.