THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 283

Cô bỗng vênh mặt lên phát sân phát nộ, rồi lại bỗng cười ngọt ngào như

vậy, có vài người đã nhìn muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài.

Hiện tại vừa qua tiết Thanh Minh, chính là ngày tốt đi chơi hồ, trên đường

người qua lại không ít, đến cửa chùa, lại càng là trai màu hồng, gái màu lục,
qua lại tấp nập.

Trong đó có du khách từ phương xa lại, cũng có người trong thành lại

dâng hương, có lão già gánh bao màu vàng bán nhang, đèn, cũng có các cô
con gái nhỏ ôm rỗ hoa bán, có các cô ăn nói nhỏ nhẹ, ngọt ngào như oanh,
cũng có các tay hảo hán phế chợ ăn nói tục tằn thô lỗ.

Thật ra, ở cái nơi thế này, mình cơ hồ có thể thấy đủ các thức, các hạng

người.

Chỉ không thấy có đạo nhân, một đạo nhân cũng không có.
Đạo sĩ vốn không đến chùa hòa thượng làm gì.
Sau góc tường có hai chú tiểu sa di mày thanh mắt sáng, đang núp ở đó

len lén ăn kẹo, chính là từ trong chùa Phong Lâm mới trốn ra.

Đoàn Ngọc sợ phạm phải kỵ húy gì của hòa thượng, không dám đến tận

nơi hỏi thăm, nhưng lại đó hỏi hai chú tiểu sa di này, đại khái cũng không có
gì quan hệ lắm.

- Xin hỏi hai vị tiểu sư bác, trong chùa có vị nào là đạo nhân họ Cố không

vậy?

- Không có.
- Đạo sĩ trước giờ có dám lại cửa chùa này, dù có lại, cũng bị đánh đuổi

đi.

- Tại sao?
- Bởi vì có những người thấy nơi này nhang khói nghi ngút, cứ nghĩ đến

chuyện lại tranh đoạt chùa chiền.

- Không những vậy, thầy tôi thường nói, đạo sĩ ngay cả tóc còn không

chịu cắt, thật không thể coi là kẻ xuất gia lục căn thanh tịnh được.

- Nghe nói có đạo sĩ còn có bà vợ nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.