THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 515

Chỉ tiếc là không ai có gan dám lại đây để bà ta mê thử.
Nơi đây có tên là Lão Hổ Lâu, là vì nơi đây có một con cọp cái.
Con cọp cái ấy chính là bà chủ quán mê người này, nghe nói ngay cả lão

chủ quán cũng đã bị bà ta nuốt hết cả da lẫn xương.

Tiêu Thiếu Anh tít mắt lại cười nói:
- Bà xem ra không già một chút nào, lại càng không giống một con cọp,

tôi cũng không phải là đống bùn.

Bà chủ quán còn cười cười, cười càng mê chết người:
- Không phải đống bùn thì là gì vậy?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Là một con trùn nhỏ, con trùn nhỏ không có xương, loại trùn này tên là

con nê.

Bà chủ quán cười nói:
- Nhìn không ra anh này cũng là tay học vấn quá.
Tiêu Thiếu Anh cũng cười:
- Tôi vốn là kẻ có học vấn lắm đấy chứ, không những vậy còn thiếu niên

anh tuấn, đàn bà yêu tôi, sắp hàng từ nơi đây ra tới đầu đường kia đấy.

Bà chủ quán bỗng lại sa sầm nét mặt nói:
- Nếu vậy ngươi mau mau cút ngay ra đầu đường, ngươi là đống bùn, là

con trùn nhỏ cũng vậy, đều mau mau cút ngay!

Tiêu Thiếu Anh vẫn còn cười hì hì nói:
- Chỉ tiếc là trùn nhỏ cũng không biết cút, đống bùn cũng không biết cút.
Bà chủ quán cười nhạt nói:
- Có phải ngươi muốn tìm chỗ chết, phải không?
Tiêu Thiếu Anh lập tức lắc đầu nói:
- Không muốn.
Bà chủ quán nói:
- Ngươi có biết ta là ai không?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Bởi vì biết, tôi mới lại đây chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.