Bách Lý Trường Thanh đang tung người trên không, không còn cách nào
tránh khỏi, mắt thấy cây trường tiên đang quấn như con rắn độc bay đến,
bỗng nhiên một làn sáng bạc lóe lên… Một cây ngân thương đang đỡ lấy
đầu roi, còn một cây khác đang đâm vào ngực Mã Tiên.
Ngựa đã ngã xuống, tấu xảo ngã đè lên cây kiếm của Bách Lý Trường
Thanh.
Bỗng nghe có tiếng gầm lên như sấm sét, cỗ xe to lớn cứng cáp dường đó
đã bị đánh vỡ ra tan tành.
Bốn gã đại hán mặc áo vàng, xông lại như mãnh hổ, hai người mỗi bên,
đưa tay nhấc con ngựa lên, xoay tay lại, vù một tiếng, ném tới Đinh Cán.
Phi đao của Đinh Cán phóng tới lần thứ hai, con ngựa máu me lốm đốm
đã bay lại.
Bảy lưỡi loan đao đều đánh vào thân con ngựa Y chưa kịp thoái lui, một
cặp phán quan bút bằng thép màu đen đã chờ y ở đó.
Công phu đả huyệt của Càn Khôn Bút, thiên hạ đều biết tiếng.
Tiểu Vũ đã tiếp gã mù ba chiêu.
Hai thanh kiếm đều nhanh, kiếm của Tiểu Vũ còn nhanh hơn, ánh kiếm
lóe lên, trước ngực gã mù đã bị đâm thủng.
Tiểu Vũ không hề đuổi theo, bởi vì bấy giờ kiếm của Bách Lý Trường
Thanh cũng đã xuất thủ.
Bách Lý Trường Thanh vung kiếm xông tới, trong lúc hoảng loạn, còn nói
với y được một câu:
- Cám ơn.
Tiểu Vũ cười cười.
Kiếm quang trong tay Bách Lý Trường Thanh lóe lên, ông ta đâm ra ba
kiếm, rời mở miệng hỏi:
- Túc hạ quý tính? Đại ân… Tiểu Vũ lại cười cười, không đợi ông ta nói
hết, người y đã nhấc lên, xẹt tới đầu mái ngói.
Y biết nơi này không còn cần đến mình nữa.
Cao Lập sử dụng hai cây thương.