THẤT DẠ TUYẾT - Trang 230

Thương Nguyệt

Thất Dạ Tuyết

Dịch giả: Lục Hương

Chương 11

TRÙNG PHÙNG

Rốt cuộc Đồng ra sao rồi?
Tiết Tử Dạ đi theo Diệu Phong bên dưới điện ngọc cung vàng, lòng như lửa
đốt. Những cây ngọc hoa quỳnh, lầu son gác tía đó nhanh chóng lui lại
đằng sau.
Nàng đặt chân lên cây cầu Bạch Ngọc nối liền hai bờ sông băng, nhìn màn
sương mờ vấn vít và dòng sông băng ngưng kết bên dưới, trong lòng bỗng
dâng lên một cảm giác như đang trong mộng – trên tuyệt đỉnh giữa vùng
đất tuyết này, không ngờ lại ẩn tàng một thế giới riêng rộng lớn nhường ấy!
Bên trong thế giới này, chính là thế lực xưa nay luôn đối kháng với Đỉnh
Kiếm các ở Trung Nguyên sao?
“Ừm,” bỗng nhiên, nàng nghe thấy một giọng nói dịu dàng đến mê người:
“Diệu Phong sứ trở về đấy à?”
Diệu Phong dừng bước, nhìn bóng áo lam đang chầm chậm lướt tới bên kia
cầu Bạch Ngọc: “Diệu Thuỷ sứ?” Vừa nói, y vừa bước lên trước một bước
chắn trước mặt Tiết Tử Dạ theo bản năng, tay để ở chỗ chỉ cách đốc kiếm
chưa đầy một thước – nữ nhân này quả thực không rõ là địch hay bạn, cho
dù gặp mặt trong cung cũng không thể sơ ý chút nào.
Diệu Thuỷ để một thị nữ cầm ô che, uyển chuyển bước ra giữa cầu, nhoẻn
miệng cười tươi như trăm hoa đua nở với 2 người.
Tiết Tử Dạ vừa liếc mắt nhìn đã ngẩn người ra: nữ tử dị tộc này có suối tóc
dài màu vàng kim sẫm, da trắng hơn tuyết, sống mũi cao thẳng, bờ môi dày
mềm mại, đôi mắt tựa hờn dỗi tựa không ngó quanh ngó quất, tình ý dạt
dào – vẻ đẹp lấn lướt chúng nhân ấy, so với Trung Nguyên đệ nhất mỹ nhân
Thu Thuỷ Âm không ngờ cũng không thua kém là bao.
“Coi như là đã về rồi,” Diệu Thuỷ che miệng cười khúc khích, đôi mắt đẹp
đảo tròn: “Giáo vương đợi ngài lâu lắm rồi đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.