THẤT DẠ TUYẾT - Trang 269

Thương Nguyệt

Thất Dạ Tuyết

Dịch giả: Lục Hương

Chương 13

TUYỆT SÁT

Tây xuất Dương quan, gió Bắc thổi cắt vào mặt, tuyết trắng tung bay.
Thành môn vừa mở, một toán người đã từ trong quan nội lao vút ra như
những tia chớp. Người như hổ, ngựa như rồng, vó sắt tung lên sầm sập, làm
cuộn theo một trận gió bụi mù, thẳng tiến về hướng Tây.
“A, nửa đêm hôm qua mới tới Nhạn Môn Quan, trời chưa sáng đã lại xuất
phát rồi.” Lão vệ binh già giữ thành lẩm bẩm nói: “Thật là vội vã quá!”
“Là người trong võ lâm mà.” Người tráng đinh trẻ hơn một chút nhìn theo
bóng 7 người phía trước, giọng nói pha lẫn chút ngưỡng mộ: “Đều đeo
kiếm cả!”
Trong vòng 3 ngày, bọn Hoắc Triển Bạch 7 người từ Đỉnh Kiếm các ở
Trung Nguyên ngày đêm phóng ngựa ra miền tái ngoại Tây Bắc. Đám ngựa
tuy đều là danh mã ngàn con chọn một, song cũng không khỏi mệt đến sùi
bọt mép, không thể tiếp tục lên đường.
Hoắc Triển Bạch không thể không để mọi người tạm thời nghỉ ngơi, liên
lạc với các nhân sĩ Võ Minh Tây Bắc, đổi ngựa ở Nhạn Môn Quan. Cả bọn
không đợi trời sáng đã lại động thân xuất quan, thẳng tiến về phía Côn
Luân sơn.
Gió lạnh rít lên từng cơn ập tới, đường cái quan không một bóng người,
Hoắc Triển Bạch quay lại ngóng nhìn Nhạn Môn Quan ở xa tít phía sau,
thở ra một hơi nhè nhẹ.
Ra khỏi quan ải này, là bắt đầu tiến vào phạm vi thế lực của Đại Quang
Minh cung ở Tây Vực rồi.
Lần này Đỉnh Kiếm các dốc toàn lực phái ra toàn bộ Bát Kiếm, nhân lúc
Ma giáo nội loạn mà nội ứng ngoại hợp, hòng nhất cử triệt hạ lực lượng đối
địch này.
Là một trong những nhân vật kiết xuất nhất của võ lâm đương đại, gã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.