THẤT DẠ TUYẾT - Trang 163

Vãn lai thiên dục tuyết
(Tối ngày tuyết xuống bất kỳ,)
Năng ẩm nhất bôi vô?”
(Uống chơi đã vậy chén thì có đâu.)
(Hỏi Lưu thập cửu – Bạch Cư Dị. Bản dịch: Trần Trọng Kim)

Tử Dạ, ta sẽ trở lại phương Bắc, hâm sẵn rượu ấm dưới gốc mai chờ ta,
nhất định sẽ thắng cô.

Đêm thứ hai, hai người đi không ngừng nghỉ, cuối cùng đã tới Thanh Ba
môn. Lâm An vừa có một trận tuyết, còn đọng lại trên Đoạn Kiều, hai
người không kịp thưởng thức phong cảnh, đã đạp tuyết phóng vù qua con
đê dài như một trận gió, đến chân Cửu Diệu sơn ở ngoại thành phía Đông
thì tung mình xuống ngựa.
“Từ phu nhân sống ở đây à?” Liêu Thanh Nhiễm đeo bao thuốc nhảy xuống
ngựa, ngước mắt nhìn tòa tiểu lâu giữa hàng liễu, đột nhiên sắc mặt biến
đổi: “Hỏng rồi!”
Hoắc Triển Bạch cũng ngẩng đầu lên, thấy tấm vải trắng treo trước cửa, lại
nghe loáng thoáng có tiếng khóc bên trong, sắc mặt cũng lập tức biến đổi.
“Thu Thủy!” Gã buột miệng kêu lên kinh hãi, lao vào bên trong: “Thu
Thủy!”
Hoắc Triển Bạch gạt tấm màn che linh đường xông thẳng vào, chỉ thấy một
chiếc quan tài nhỏ bé dưới ánh nến đung đưa nhợt nhạt. Đứa trẻ bên trong
hai mắt nhắm nghiền, hai má hõm xuống, thân thể nhỏ bé co rúm lại.
“Mạt Nhi? Mạt Nhi?” Gã nghe như sét đánh ngang tai, cúi người xuống sờ
thử mũi đứa trẻ, đã băng lạnh. Trong hậu đường vang lên một tiếng
“choang”, như có thứ đồ sứ gì rơi xuống đất vỡ tan.
“Huynh đến muộn rồi.” Đột nhiên, gã nghe thấy một giọng nói băng lạnh
cất lên. “Huynh luôn luôn đến muộn.” Giọng nói đó lạnh lẽo vô hồn, nhưng
sâu thẳm bên trong lại ẩn chứa một sự điên cuồng: “Ha ha… huynh đến
xem Mạt Nhi chết thế nào phải không? Hay là… đến xem ta chết thế nào?”
Tựa như bị một gáo nước lạnh dội từ trên dội xuống, Hoắc Triển Bạch quay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.