THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1037

[‘]giống một cái chứng nhận do nhà vua ban để tôn vinh công lao nhà có

công.

Hoa Lan cầm chén trà, nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Vào năm ngoái,

Ninh Viễn hầu tìm một mối hôn cho Cố Đình Diệp, là nhà họ Bành thân
thích xa với Phú An hầu, lúc ấy Cố Đình Diệp một mình ở xa, cũng không
hiểu rõ tình hình, đợi đến sau khi cậu ta biết chuyện, phủ Ninh Viễn hầu đã
mời bà mối đến nói chuyện. Ai ngờ họ Bành kia khi đó thấy Cố Đình Diệp
sa sút, không chịu đồng ý kết hôn, chỉ có vậy đã đành, thế mà còn gọi một
đứa con vợ lẽ thuộc chi bên ở trong tộc ra làm thế thân, cậu hai Cố tức bằng
chết, bèn tìm mấy vị huynh đệ trong quân, trực tiếp đến nhà họ Bành từ
hôn!”

Vương thị nghe mà mặt mày hớn hở, cười to: “Hóa ra là thế! Việc này

mẹ vốn chỉ biết một nửa, họ Bành này có mắt mà không nhìn được vàng
nạm ngọc, lúc này chắc hối tận ruột!”

“Còn không phải thế à?!” Hoa Lan cười nói với lão phu nhân, “Giờ Cố

Đình Diệp xưa đâu giống nay, không ngờ họ Bành lại muốn kết mối hôn
này, để cho bà mối phủ Ninh Viễn hầu mời cầu hôn đi khắp nơi rêu rao, nói
gì mà “đã sớm có hôn ước”!”

Vương thị khinh bỉ nói: “Họ Bành này cũng thật là không biết xấu hổ!”

Thịnh lão phu nhân nghe vậy liên tục lắc đầu, trầm giọng: “Dù vậy, thì

cũng không nên khiến mọi việc ầm ĩ căng thẳng, lại nói, ở trên còn liên lụy
đến mặt mũi nhà Phú An hầu.”

Ngón tay trắng bóng của Hoa Lan khẽ điểm lên môi, không giấu được ý

cười: “Cậu hai Cố kia chẳng nhẽ là loại chịu nhận thiệt thòi sao?! Cậu ta
cho người mang tranh đến tặng họ Bành, người nhà họ Bành vô cùng phấn
khởi, mở ra trước mặt rất nhiều người, trong tranh là một bờ ruộng cằn cỗi,
một người nông dân kéo lê cái cày bỏ đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.