THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1147

Viên phu nhân nghẹn họng, ánh mắt sắc bén nhìn chồng, trước mặt con

trai lộ vẻ run rẩy tức giận, bà lôi chiếc khăn ra, bưng mặt khóc thút thít:
“Tôi đây cũng chỉ vì Anh nhi! Phủ Thọ Sơn bá có nhiều phòng anh em, nếu
Anh nhi không có một phần đồ cưới thật dày, chẳng phải sẽ bị chị em dâu
coi thường?! Lão gia chớ chỉ yêu thương con dâu, cũng phải nghĩ đến con
gái mình nữa, chúng ta chỉ có một đứa con gái đó thôi!”

Viên phu nhân lúc đầu chỉ là giả khóc, nhưng nhớ tới con gái mình, nhịn

không được liền khóc thật, càng nói càng thương tâm, lập tức căm hận
mắng: “Tiện nhân này, ta đây phải đi vả cái miệng của nó! Dám xúi giục
con ta ngỗ nghịch! Làm con dâu mà không nghe lời mẹ chồng, muốn tạo
phản à!” Bà quay người lại, xông tới chỗ Viên Văn Thiệu, siết tay đấm vào
người anh ấy, vừa đấm vừa khóc mắng, “... Sao mạng của tôi lại khổ thế
này, khổ cực nuôi anh lớn, vừa có vợ liền quên mẹ! Chẳng qua tôi chỉ
muốn thêm chút đồ cưới cho em gái anh, anh lại cáo với cha anh! Anh đúng
là nghiệp chướng, còn không bằng đánh chết anh đi!”

Viên Văn Thiệu không dám đẩy bà ra, chỉ có thể né tránh, không đầu

không đuôi đã trúng vài cái. Viên lão gia lửa giận bừng bừng, ông không
giống Thịnh Hoành nho nhã văn sĩ, tiến lên hai bước, kéo bà vợ đang khóc
lóc om sòm ra, đưa tay lên một cái.

Bốp!

Viên phu nhân bị tát một cái, bà không dám tin bưng mặt mình, nhìn

chồng: “Ông, ông, ông dám ngay trước mặt con trai… Tôi không sống
được nữa!”

Bà vừa kêu khóc, vừa nhào tới, Viên lão gia cố sức kéo lại, ném Viên

phu nhân té trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Bà còn nhớ rõ lúc lão thái quân
qua đời đã nói gì không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.