THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1158

nguyên đán mà không ngủ, gọi là “thủ tuế”, thức đêm để canh chừng một
năm cũ sắp qua và một năm mới sắp đến. Thơ Hán:

“Minh niên khởi vô niên, tâm sự khủng tha đà, nỗ lực tận kim tịch, thiểu

niên do khả khoa!”

Thơ ngâm xong cả bàn tiệc lặng ngắt, chỉ có Toàn nhi toe toét khoe mấy

cái răng hạt gạo cười khanh khách, khoa chân múa tay cho cha mình ít mặt
mũi. Thịnh Hoành co giật cơ mặt. Minh Lan giật nhẹ khóe miệng. Như Lan
một mình một nỗi lòng. Trường Phong cúi đầu nâng chén rượu. Vương thị
liếc mắt tiếp tục gắp thức ăn cho lão phu nhân, suýt nữa muốn ngửa mặt lên
trời hét lớn – bài thơ này bà ta nghe cũng phát thuộc làu làu rồi (Vương thị
vốn là mù chữ mà nghe mãi cũng phải thuộc).

Anh Trường Bách đúng là một đóa hoa hiếm có, giao thừa hàng năm anh

Bách đều trước sau như một đọc diễn cảm bài thơ này, nội dung giữ
nguyên, lặp lại y hệt, thậm chí ngay cả biểu cảm cũng như một, chính là
không cảm xúc.

Năm đầu tiên mới cưới, Hải thị còn dịu dàng thùy mị, vẻ mặt đầy sắc

xuân say đắm nhìn chồng mới cưới của mình, biểu hiện e thẹn nghe anh áy
đọc thơ diễn cảm. Bây giờ sau hai năm, Hải thị vẻ mặt như không có gì xảy
ra, nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng giao thừa vừa sáng vừa lớn nha. (Giao thừa
làm gì có trăng)

Sau đó, Trường Phong cảm xúc dào dạt đọc diễn cảm bài thơ ‘Đăng

Khoa Hậu’, giọng điệu trầm bổng du dương “Gió xuân ngựa cưỡi phi ào.
Trường An xem hết vườn nào có hoa”. Thịnh Hoành vuốt râu mỉm cười
nghe. nhưng nghe xong thì sừng sộ lên trách mắng anh ta một trận: “…bớt
nóng vội, bớt ngông cuồng, xốc nổi tự mãn là điều tối kỵ khi đọc sách!”

Anh Trường Phong cúi đầu xuống vô cùng buồn bã, anh ta là công tử

phong lưu lỗi lạc, từ lúc thi đậu cử nhân chỉ muốn ra ngoài dạo chơi một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.