THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1202

trường nói năng văn vẻ, lần trước Như Lan lấy chồng bà chỉ khóc đến tối
tăm trời đất, cái gì cũng không nói được.

Lúc vái lạy từ biệt, lão phu nhân cuối cùng không nhịn được nắm chặt

tay Mijnh Lan, trong mắt lấp lánh ánh lệ. Minh Lan ở dưới khăn hỉ chỉ có
thể nhìn được một góc, không thể biết được vẻ mặt lão phu nhân, cúi đầu
chỉ thấy một bàn tay già nua gầy guộc xiết chặt bàn tay mũm mĩm của
mình, đốt ngón tay còn hơi trắng bệch, nàng bỗng nhiên cảm thấy mũi chua
xót, một giọt nước mắt lớn rơi xuống đúng vào chỗ bà cháu nắm tay nhau.

Lão phu nhân giống như bị bỏng, vội vã buông tay ra, khó khăn lắm mới

khàn giọng nói: “Sau này, phải sống tốt…”

Ngực Minh Lan căng lên vô cùng đau xót, một câu cũng không nói được,

chỉ có thể dùng sức gật đầu, suýt tí nữa làm rơi cả khăn hỉ.

Minh Lan nỗ lực cúi đầu, để cho nước mắt rơi thẳng xuống đất, tránh

làm cho lớp trang điểm bị hỏng, không biết được ai dẫn đi chậm rãi ra
ngoài. Đến cửa lớn, anh Trường Bách đang chờ cõng lên kiệu, thả màn kiệu
xuống, kiệu vừa lắc lư, Minh Lan biết là đã lên đường, vội vã lấy khăn từ
trong tay áo, dùng góc khăn cẩn thận thấm khô nước ở khóe mắt.

Kiệu lớn tám người khiêng bên trong rộng rãi trang trí bằng châu ngọc,

mạ vàng rực rỡ, cũng không thấy đu đưa nhiều, đi rất vững vàng. Bên tai
Minh Lan ầm ĩ tiếng trống nhạc với pháo hỉ, tiếng đoàn người trên đường
phố vui vẻ bàn tán.

Lúc này Minh Lan mới cảm thấy da mặt đau, bác gái kia nhìn nho nhã

yếu ớt nhưng lúc se lông mặt ra tay cũng thật mạnh mẽ, càng nghĩ càng
thấy da mặt đau, nàng hít một hơi, nhịn không được mà nhẹ “ôi” một tiếng.

Ngoài kiệu Tiểu Đào thính tai, không nhịn được hé một góc kiệu khẽ hỏi:

“Cô chủ, có phải là đói bụng không, em có đồ ăn đây!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.