THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1217

bụng, mơ mộng cùng Lư Sơn Thăng Long chưởng (chưởng này trong một
bộ Manhwa) đánh cho hắn sưng hết mặt mũi.

Đang vui vẻ AQ, Minh Lan chợt thấy bên eo nhô lên một cái gì đó cứng

đơ, nàng lập tức giật mình, sợ đến hồn bay phách lạc, cũng không biết sức
ở đâu ra, dùng cả tay lẫn chân chạy trốn khỏi anh ta, xoay mình chui vào
trong chăn, từ đầu đến chân bọc lại ở bên trong run lẩy bẩy.

Cố Đình Diệp thấy nàng bị dọa thành dáng vẻ này, vừa tức vừa buồn

cười, cánh tay cường tráng duỗi ra kéo Minh Lan lại, giống như lột bánh
chưng lôi Minh Lan từ trong chăn ra, tiếng cười trầm thấp nói: “Sợ cái gì,
tôi cũng không ăn em.”

“Hu hu, chàng đừng tới nữa… Tha cho cháu đi, chú hai… a không

phải… tướng công, phu quân, tha cho em đi, em sau này cái gì cũng nghe
chàng! Tha cho em đi tha cho em đi…” Minh Lan chỉ thiếu quỳ xuống đất
cầu xin.

Cố Đình Diệp không nhịn được cười lớn, ôm Minh Lan hôn rồi lại hôn,

không ngừng vuốt ve thân thể nàng. Hắn xem như được mở mang hiểu biết,
cô bé này khi cần cái gì thì lời hay nào cũng sẽ nói, nhưng một khi thoát
khỏi nguy hiểm nàng lập tức sẽ chơi xấu, trở mặt so với lật sách còn nhanh
hơn, hoàn toàn không nhớ rõ trước đấy mình đã hứa hẹn cái gì.

“Bảo bối nhỏ, ngoan! Chúng ta ngủ, tôi không động vào em nữa.” Nói

như vậy nhưng tay vẫn không thành thật sờ sờ đến, thấy một đôi nhô lên
mềm mại, bụng dưới hắn lại tỏa nhiệt, lại một hồi xoa nắn làm phiền mới
thả lỏng một chút.

Minh Lan đương nhiên không chịu tin hắn. Hai người lôi kéo chăn giằng

co một lúc, cuối cùng Minh Lan kiên quyết yêu cầu mỗi người một chăn đi
ngủ. Cố Đình Diệp cười kéo cả người lẫn chăn ôm vào trong lòng, không
nhịn được lại tìm đến hôn đôi môi mềm mại xinh đẹp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.