THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1249

Minh Lan do dự một chút: “Nhưng lát nữa còn phải dùng bữa trưa

nữa…”

“Ngồi với bọn họ, em có thể động đũa sao?” Cố Đình Diệp nhíu mày

kiếm hỏi lại.

Minh Lan lập tức cầm đũa. Thấy Minh Lan ăn ngon lành, Cố Đình Diệp

cũng cười ăn một ít.

“Đừng vội, không ai giành với em đâu.” Khóe miệng Cố Đình Diệp mỉm

cười, nhìn hai má phúng phính của Minh Lan căng phồng đồ ăn, nhưng vẫn
cố gắng duy trì lễ nghi ưu nhã, trên má trắng trẻo còn lưu tia nắng ban mai,
môi hồng mơn mởn như ngó sen tháng sáu, nhìn khuôn mặt như vậy, trong
lòng bỗng dưng cảm thấy thoải mái ấm áp.

“Lúc nãy… em sợ sao?” Cố Đình Diệp chần chờ hỏi, đối với đám thân

thích kia của mình hắn hiểu rõ, sợ là sẽ không bỏ qua Minh Lan, phỏng
chừng thế nào mở miệng cũng hùng hổ bắt nạt cô dâu nhỏ một phen.

Minh Lan phồng má lắc đầu, cố gắng nuốt thức ăn: “Không có, em còn

thay chàng biện bạch một phen đấy!” Làm chuyện tốt nhất định phải kể lại,
thời buổi này không lưu hành cái gọi là làm chuyện tốt mà không lưu danh.

Cố Đình Diệp tỏ ra hứng thú, nhướng mày hỏi: “Em cãi lại?”

Nhắc tới chiến tích của mình, Minh Lan lập tức mặt mày hớn hở, buông

đũa, đơn giản rõ ràng tóm tắt lại buổi nói chuyện vừa rồi, vừa bắt chước y
hệt giọng điệu của Lô lão đại nhân không nói làm gì, còn miêu tả sinh động
sắc mặt cử chỉ của mọi người lúc đó một lần.

Cố Đình Diệp ngồi nghe mà hai mắt phát sáng, khóe miệng cong lên như

trăng khuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.