THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1416

Minh Lan kéo cánh tay của chị ta cười ha hả: “Chị với em, chị mở miệng

em dĩ nhiên sẽ đi nói. Có điều chị phải hiểu rõ, quan văn với quan võ công
việc không giống nhau. Cũng là một chuyện, nếu để cha với anh cả đi làm
là gió chảy nước trôi không để lại dấu vết. Nếu để cho chồng em gái đi
làm… ha ha, đến lúc ai cũng biết, chị cũng đừng trách em.”

Như Lan lo lắng, quan văn quý mặt mũi nhất, được cha vợ đề bạt còn

chưa tính, còn muốn anh em đồng hao hỗ trợ, anh em đồng hao hỗ trợ chưa
đủ còn để tất cả mọi người đều biết, cách này không tốt.

Minh Lan mỉm cười nhìn Như Lan, ở cái thời cổ đại người người suy

nghĩ qua mười tám khúc, có thể gặp được người thẳng tính như Như Lan
thật sự là không dễ dàng.

“Em Sáu, chị dù vụng về nhưng không phải không biết phân biệt tốt xấu.

Em nói đều là lời tâm huyết tốt cho chị, em đối đãi tốt với chị, chị biết. Chị
có lúc nào cáu kỉnh, em đừng giữ trong lòng.” Như Lan bỗng nhiên nói
khẽ, lặng lẽ nắm tay Minh Lan.

Minh Lan tự nhiên chột dạ một chút, cũng nắm lại tay chị ta hòa nhã nói:

“Là chị em ruột sao lại nói khách sáo thế? Đúng rồi, anh rể đối với chị có
tốt không?” Nói xong liền đánh giá dáng vẻ của Như Lan, chỉ thấy chị ta
mặc một bộ bối tử vải lụa trong hoa văn hình bách điểu, tuy hơi có chút
long trọng nhưng vẻ ngoài như hoa đào, khí sắc vô cùng tốt, có lẽ sống
cũng không tệ.

Quả nhiên, Như Lan kiêu ngạo ngẩng đầu lên, mặt hơi phấn hồng,

ngượng ngùng nói: “Tất nhiên là rất tốt, tướng công đối xử với chị rất tốt,
khi không có việc gì đều cũng chị làm thơ vẽ tranh.”

“Vẽ chị sao?”

“Dĩ nhiên là chị!” Như Lan hung ác trừng mắt, “Anh Kính nói gương

mặt chị trong sáng, cử chỉ tự nhiên, rất hợp để vẽ tranh!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.