THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1414

Như Lan trong lòng buồn phiền, lôi kéo tay áo Minh Lan nói: “Em nói

xem, cha cũng thật là, nếu có thể thì giúp một chút, không thì thôi, vì sao
còn mắng chị?” Minh Lan là chị em ngay cả chuyện hẹn hò nửa đêm cũng
biết, Như Lan xưa nay với nàng đều nói thẳng ra.

Minh Lan tiến đến bên tai Như Lan: “Anh rể đã nói hy vọng cha với anh

cả hỗ trợ sao?”

“Không có.”

“Vậy anh ấy có cố tình ám chỉ điều gì với chị? Giống như thở ngắn thở

dài, buồn phiền cho chị thấy?”

“Cũng không có.” Như Lan lắc đầu, “Chồng chị cái gì cũng không gạt

chị, ngày đó có dịp nói với chị chuyện này còn cười bảo, không biết đồng
nghiệp nào có thể chạy thông được cửa này.”

“Thế nên chị Năm làm sai.” Minh Lan gật gù: “Nói ra, anh rể Năm chưa

chắc có ý để nhà vợ nhúng tay vào việc này, thứ hai, chị không có sự đồng
ý của anh liền chạy đi tìm cha nhờ giúp, không biết chừng ngược lại còn
làm anh rể khó chịu, có khi anh ấy đã có biện pháp rồi. Thứ ba, anh cả với
cha nếu cảm thấy được thì sẽ giúp anh rể tìm cách, nếu như không được,
chị lại cố gắng đi nói, làm cho cha với anh cả cảm thấy anh rể bất tài, chỉ
muốn dựa vào nhà vợ ra mặt.”

Minh Lan một hơi nói ra ba nguyên nhân, làm Như Lan sững người, chị

ta lẩm bẩm nói: “Em… em nói cũng có lý.”

Minh Lan nhìn người đằng trước càng đi càng xa, nhỏ giọng giống như

muỗi kêu nhắc nhở: “Em khi còn nhỏ nghe lão phu nhân kể lại, rất lâu về
trước phu nhân với cha thực ra là vô cùng tốt, vợ chồng tương kính, hòa
thuận mỹ mãn, bởi vì phu nhân thích nhúng tay vào chuyện bên ngoài của
cha, sau đó cha mới dần xa lạ cùng phu nhân, lúc đó mới có chỗ trống cho
dì Lâm chui vào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.