THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1452

Cái gì gọi là ‘đón về’? Phu nhân thông gia thế mà lại luốn đưa hưu thư!”
Giọng điệu lạnh lẽo cứng rắn.

Viên phu nhân nằm mơ cũng không ngờ được họ Thịnh lại dám trực tiếp

chất vấn ngược trở lại, còn tưởng họ Thịnh sẽ nói vài câu nịnh nọt, sau đó
xuống bậc thang là xong việc. Bà ta đột nhiên nghẹn lại, nói phải không
được, nói không phải lại không giữ được mặt mũi của mình.

Minh Lan nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén, từng câu từng chữ chậm rãi nói:

“Viên phu nhân nói cho rõ ràng đi! Có phải hay không muốn hưu thê!”

Lấy thanh thế của họ Thịnh bây giờ, dù so với bên trên thì không đủ

nhưng so với họ Viên thì có thừa. Viên phu nhân rõ ràng trong lòng, Hoa
Lan chân trước bị hưu ra ngoài, chân sau chính mình cũng bị đuổi đi. Bà ta
tức giận quay đầu không nói gì.

Dì Chương nhìn thấy không ổn, vội vã tới làm hòa: “Cô nhà thông gia

nói cái gì, ý của chị gái tôi chẳng qua là để cháu dâu về nhà mẹ đẻ bảo
dưỡng thân thể, có gì có thể điều trị phải không?”

“Thì ra là như vậy.” Minh Lan khinh bỉ trong mắt, cười nhạt, “Đúng là

tôi hiểu nhầm.”

Minh Lan thong thả đi tới, kéo Như Lan đang tức giận ngồi xuống, mỉm

cười ôn hòa nói: “Các vị phu nhân đừng trách chị gái tôi nói chuyện vô lý,
chị tôi nhanh mồm nhanh miệng, trong lòng có gì buồn bực đều không giấu
được.”

Minh Lan hôm nay đã đuợc phong chính nhị phẩm cáo Mệnh, so với

mấy phụ nhân đang ngồi trong phòng nàng có địa vị cao nhất, chúng nữ
quyến chỉ nịnh bợ, nào có ai dám chất vấn. Có người còn cùng cười nói
‘đúng nha, đúng nha’.Viên phu nhân thở phì phò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.