THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1822

bạn cũ, lại còn nhiệt tình mời dùng điểm tâm, vẻ quan tâm vô cùng tự nhiên
chân thành.

Vị hoạn quan họ Đông kia không khỏi có thiện cảm, mặt mày hớn hở

nói: “Tiểu nhân cũng muốn quấy rầy phu nhân một hồi, đáng tiếc là phải
quay về cung phục chỉ, hôm nay đành thôi. Hoàng hậu nương nương xưa
đến giờ nhắc đến tên phu nhân đều nói lời khen ngợi.”

Minh Lan xấu hổ, chỉ thẹn thùng nói: “Là nương nương quá khen rồi,

thần thiếp ngượng ngùng, không công lao sao lại được nhận trọng thưởng
như vậy.”

Nịnh nọt một hồi, câu này mới là trọng điểm.

Cũng không phải do nàng tự ti, kết hôn mới được hai, ba tháng, nàng chỉ

để ý đến quét tuyết trước cửa nhà mình, không có bố thí phát chẩn cho
người nghèo, chưa từng dâng hương quyên tiền cầu cho quốc thái dân an,
cũng không vội vàng tham gia vòng xã giao của quý phụ, rảnh rỗi nếu
không ngủ thì xem sổ sách, trừ lúc nhận ban thưởng từ trong cung hô to hai
lần ‘Ơn vua mênh mông’, còn lại chưa từng nhớ tới một nhà hoàng đế
hoàng hậu.

Nàng như vậy, vừa không có chí tiến thủ lại còn lười nhác, vô duyên vô

cớ bỗng nhận trọng thưởng nên khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều chút.

Hoạn quan Đông vô cùng tinh ý, chỉ cười sâu xa: “Phu nhân không cần

ngạc nhiên. Phu nhân dù ít giao du với bên ngoài nhưng tiếng lành đồn xa.
Hôm trước Hoàng thượng còn nói Cố đô đốc làm việc chín chắn thành
thạo, rất có phong phạm của danh thần, nghĩ đến là nhờ có phu nhân hiền
đức, nên chuyện gia đình không

nhiễu đến đô đốc, ngài mới yên tâm dốc lòng với Hoàng thượng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.