THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1913

“Như vậy không phải vừa khéo.” Khánh Ninh đại trưởng công chúa vỗ

bà trà khen lớn: “Chốc nữa chúng ta đi nói với hoàng thượng, vốn là khi
tiên đế băng hà trong cung nên thả những người này đi. Giờ đúng lúc có cơ
hội, để các cô không chốn về còn chẳng bằng làm như vậy, vẹn cả đôi
đường. Bà nói xem?”

Thánh An thái hậu cười chất phác: “Bà vẫn cứ nôn nóng như thế, đã bao

nhiêu tuổi rồi.”

Mấy bà cứ tôi một lời bà một câu, chỉ một lúc đã quyết định xong, người

bên cạnh ngồi nghe mà trợn mắt há mồm.

Thánh Đức thái hậu giận dỗi tái cả mặt: “Mấy con bé này ở trong cung

đều như hoa như ngọc, được nâng niu lớn lên, để bọn họ đi Bắc Cương
không phải là đem dê vào miệng cọp sao, thật là vô lý.”

Khánh Ninh đại trưởng công chúa ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lấp lánh:

“Quốc gia có việc, chúng ta không góp phần thì còn ai góp phần? Trong
cung có thừa thiếu nữ đợi gả, trong quân có đàn ông trung thành vì nước
mà bảo vệ biên cương đang mong cưới vợ. Đúng là duyên trời tác thành, có
gì mà không tốt?!”

Trong bầu không khí căng thẳng đó, Minh Lan lặng lẽ đứng bên cạnh

tường, cúi đầu thật thấp, tiếp tục lẩm nhẩm: “Ta chỉ là diễn viên quần
chúng, ta không phải vai chính.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.