THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1927

vậy, sao có thể không biết thẹn…” Không có tiền thưởng thêm thì sao có
thể sai khiến người ta.

Lời còn chưa nói xong, Minh Lan đã rõ ý của chị ta nên cười nói: “Chị

dâu dừng ngại, mấy cô bé cũng không phải đi thi trạng nguyên, khuê học
cũng không như trường học bình thường, mỗi tuần chỉ học năm ngày. Đến
lúc đi để Nhàn nhi đến chỗ em cũng ngồi xe với Dung nhi là được. Tất cả
thị vệ gia đinh, bà hầu tôi tớ đều sẵn có, chị dâu chỉ cần cho đi theo hai hầu
gái ma ma là được. Không đến mức ảnh hưởng nhiều người, lại nhẹ nhàng
đơn giản, chẳng phải là tốt rồi sao.”

Thiệu thị rụt rè: “Chuyện này…” Nhàn nhi lại khẩn cầu, kêu khẽ: “Mẹ.”

Mẹ con bé quay lại liếc nhìn con gái một cái, đành phải nói: “Như vậy

rất tốt, Nhàn nhi còn không cám ơn thím con.”

Lông mày Nhàn nhi cũng cong cong lên, mặt vui vẻ, nhảy nhót như con

thỏ nhỏ, phấn khởi hành lễ tạ ơn Minh Lan.

“Phiền em quá.” Thiệu thị lại cảm tạ lần nữa.

Minh Lan thoải mái khoát tay: “Phiền hà cái gì, vì Dung nhi làm em

không bớt lo, nếu ngoan ngoan hiểu chuyện như Nhàn nhi thì cần gì phải ra
ngoài tìm nữ tiên sinh. Dung nhi tính tình như ngựa hoang, còn phiền Nhàn
nhi ra cửa phải chăm sóc đấy.”

Thiệu thị cười nói: “Chị em gái trông nom lẫn nhau vốn là việc nên làm.”

Hai chị em dâu nói vài câu liền dắt tay nhau tới Huyên Thảo viên, đi

xuyên qua sân vào buồng trong đã thấy Tam phu nhân Chu thị không biết
đang nói chuyện gì, hai người đang cao hứng. Bọn họ thấy Minh Lan và
Thiệu thị đến liền ngưng cười đùa. Trong lòng Minh Lan hơi nảy lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.