THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 2062

nhân kêu ca đứa bé đâu có quý giá đến thế, cần phải hai bà hầu chăm bẵm,
họ không trả công, không cần mẹ đến dài dòng lắm chuyện.”

Minh Lan gật gù, ra sức cổ vũ, Hoa Lan tiếp: “Ôi… Dù sao chăng nữa,

em Năm cũng sống ở nhà họ Văn, nói đôi lời là được, mẹ thật quá…” Chị
ấy gian nan chọn lọc từ ngữ: “Đến quá nhiều, mỗi lần đều hục hặc võ mồm
với Văn lão phu nhân…” Minh Lan hơi nhíu mày: “Vậy không được rồi.
Lâu ngày, anh rể Năm dù có tốt tính tới đâu cũng sẽ không vui.”

“Chứ còn gì nữa?!” Hoa Lan hung hăng cắn mạnh vào bánh gạo toả

hương thơm ngát: “Bà nội thấy không ổn bèn răn dạy mẹ vài câu, mẹ ấm ức
lắm. Ôi, tiếp đến là cậu Ba thành hôn, cha thấy mẹ không để tâm xử lý,
mấy lần mắng thẳng trước mặt quản gia, làm mẹ mất hết thể diện.” Minh
Lan vội nói: “Cha đa nghi quá, phu nhân sao có thể làm như vậy!” Trước
mặt con con cái, cho dù là sự thật cũng không nên nói huỵch toẹt.

Ai ngờ Hoa Lan hết sức công bằng: “Không phải, không có lửa làm sao

có khói. Trong lòng mẹ không vui, khó tránh trút giận vào việc khác.”

Minh Lan im lặng, không tiếp lời, Hoa Lan lên tiếng: “Tiếp đó là em dâu

vào cửa. Cô em dâu này cũng không tồi, mới thành hôn được hai ngày đã
làm theo quy củ, một mực đứng cạnh mẹ. Tính tình mẹ thất thường, đôi lúc
nói năng khó nghe, em ấy cũng nhịn, không cãi lại câu nào. Hai ngày liên
tiếp, mẹ sai bê chậu nước đứng trước cửa hầu hạ, em ấy một mực im lặng
làm theo, gió lạnh thổi khắp sân, bảo em ấy đứng là đứng, quỳ là quỳ, ôi…
Mẹ cũng thật là, trong ngoài nhìn vào đều chỉ nói rằng em dâu tài đức hiếu
thảo, ngược lại người làm mẹ chồng như mẹ quá khắt khe, thiếu tình cảm,
không có lòng nhân từ.”

Kế đến, Minh Lan khỏi cần nghĩ cũng biết có người ra tay: “Cha, hay là

bà nội?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.