THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 230

Lâm di nương cuống quýt từ trong chăn bật dậy nói: “Thế Phong nhi và

Mặc nhi ở đâu? Chẳng lẽ Hoành lang mặc kệ hai đứa nó? Chẳng lẽ vì thiếp
là vợ lẽ nên còn để bọn nó sau này phải chịu khổ?” Nói xong nước mắt lại
rơi.

Trong đầu Thịnh Hoành luôn nhớ kĩ thủ đoạn của Khổng ma ma, chậm

rãi nói: “Của hồi môn nàng không nhiều à! Chẳng lẽ ta nhớ nhầm?”

Dì Lâm mắc nghẹn, nhìn Thịnh Hoành vẫn chưa tin được, không nghĩ

đến ông ta có thể nói như thế.

Thịnh Hoành thầm than không ngờ Khổng ma ma liệu sự như thần. Có

một lần hàn huyên, Khổng ma ma nói thẳng ra chu kì chung sống của ông
ta với dì Lâm. Lần nào cũng là dì Lâm khóc lóc kể lể thân phận mình thấp
kém đáng thương. Sau đó ông ta liền đau lòng, dỗ nàng. Kế tiếp, dì Lâm lại
đáng thương hơn, sợ hãi khi nghĩ đến tương lai bản thân, khóc lóc một thôi
một hồi vẫn chưa xong nên ông ta liền mềm lòng hứa với nàng cái này, cái
kia.

Lúc ấy, Khổng ma ma liền cười nhạt nói, nếu dì Lâm có gia thế và đồ

cưới như phu nhân, nàng ta còn muốn làm thiếp của Thịnh Hoành sao?

Tuy rằng, Thịnh Hoành tin tưởng mình với dì Lâm là có ‘tình cảm thật’,

nhưng tự mình biết mình ngược lại sẽ không nẩy ra mấy ý nghĩ viển vông.
Vì vậy Khổng ma ma liền dạy cho Thịnh Hoành câu nói vừa rồi, chặn đứng
yêu sách của dì Lâm, thậm chí mấy câu sau nói như thế nào cũng đã chuẩn
bị sẵn.

Thịnh Hoành khoác thêm áo lót ngồi dậy, giọng nói lạnh đi vài phần:

“Trước kia, ta sợ mẹ con các nàng bị người ức hiếp mới dám mang một ít
sản nghiệp tổ tông để các nàng đặt bên người. Chuyện này vốn đã không
đúng theo gia quy rồi nhưng vì nàng, vì Phong nhi và Mặc nhi nên ta vẫn
làm. So với thiếp thất bình thường khác, nàng có thể diện hơn nhiều mà còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.