THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 311

Hành, thấy cậu ta học xong, nàng liền ân cần hỏi han 'Anh Nguyên Nhược
học hành vất vả nên tranh thủ nghỉ ngơi một lát', chú sóc nhỏ mập mạp bận
rộn chạy tới chạy lui, tán gẫu với Tề Hành vô cùng lém lỉnh, hài hước.

"Em Sáu! Em đang ỷ mạnh hiếp yếu đấy." Tề Hành thấy Minh Lan cầm

nhánh thủy tảo trêu chọc cá vàng, cố tình nói giỡn.

Minh Lan giả ngu nói: "Không phải đâu. Nó đánh em trước, em không

biết nó yếu hơn em mà."

"Sao em không chơi nữa?" Tề Hành thấy nàng vứt nhánh thủy tảo đi, lại

hỏi.

Minh Lan rất thành thật nói: "Em nghe lời anh Nguyên Nhược, không ỷ

mạnh hiếp yếu." Nàng cảm thấy mình thực sự rất thảo mai.

Tề Hành rất vui vẻ, vừa vò đầu nàng, vừa cười đến đau cả ruột. Mặt mày

giãn ra, đẹp trai tuấn tú tỏa hào quang chói mắt, phảng phất phong nhã
giống như trong bức tranh Ngụy Tấn(1) của Cố Khải Chi[‘], làm điên đảo
mấy đứa nha hoàn trong Thọ An Đường.

[‘] Cố Khải Chi là một họa sĩ lớn thời Đông Tấn

Đến hôm thứ tư, cuối cùng cậu ta cũng không đến ăn cơm trưa. Minh

Lan tiếp tục cầm nhánh thủy tảo, hờ hững tiến đến bên cạnh chậu cá vàng.

"...Cô chủ." Từ bên ngoài, Tiểu Đào ngó đầu vào, trên tay cầm một sọt

cỏ rất tinh xảo, vẻ mặt ngây ngô: "Cậu Tề bảo người đưa cái này đến cho
cô chủ, nói lấy cỏ đùa cá vui hơn."

Minh Lan dừng một lúc, vô cùng mỏi mệt. Được rồi, có lẽ nàng suy nghĩ

nhiều quá thôi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.