THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 497

Nói xong liền nhìn chằm chằm vào đối phương, chờ bên kia trả lời. Hầu

hết đàn bà, con gái khắp phòng đều dừng nói chuyện, ngẩng đầu ngóng
sang bên này nhìn xem.

Trong lòng Minh Lan cười nhạt, thường thì mai mối vì sợ nhà thông gia

từ chối nên không cầu hôn trắng trợn như vậy. Da mặt mẹ Tôn tú tài cũng
dày thật, dám xin cưới trước mặt nữ quyến của nửa huyện, khiến nhà người
ta từ chối thế nào được.

Được rồi. Thực ra Minh Lan ghét kiểu soi xét dáng vẻ cô của Tôn mẫu, y

như chọn trứng gà trên chợ.

Thịnh lão phu nhân lấy nắp chén gạt qua gạt lại lá trà, không nói câu nào.

Bà bác nhíu mày, định nói mấy câu hòa hoãn, Thịnh Vân đã cướp lời: “Ái
chà! Bà thông gia thật biết nói đùa, cháu bà sắp đến hai mươi mà cháu tôi
giờ mới lớn? Nói xứng đôi vừa lứa là sao? Ôi chao! Không được. Không
được”. Nét mặt Tôn mẫu có chút không vui: “ Hơn có mấy tuổi thì sợ cái
gì?Trước thả hết mấy đứa hầu trong phòng đi là được, chờ con dâu gả đến
cũng tiện hầu hạ chu đáo luôn.”

Đám nữ quyến trong phòng mỗi người một vẻ mặt, có người buồn cười,

có người kinh ngạc, cũng có người lắc đầu ngao ngán, nhiều hơn là khinh
thường, chụm đầu với người bên cạnh bắt đầu xì xào bàn tán. Minh Lan đối
với mẹ tú tài kính nể không thôi, con dâu còn chưa nói gì, mẹ chồng đã lên
đài. Tôn mẫu này nếu không cố ý đến mưu lợi, thì cũng là thực sự cho rằng
thế này cũng chẳng vấn đề gì, là kiểu người không biết thì không sợ tội đây
mà.

Không thể để lộ ra ý muốn đuổi người, kẻo lại đeo cái danh ‘Ghen’, đôi

mắt Thịnh Vân đảo qua đảo lại cười nói: “Bà thông gia chọn cháu dâu. Tôi
đây cũng muốn tìm cháu rể. Họ Thịnh chúng tôi da mặt hơi mỏng, ông anh
họ tôi cũng là quan, chức vụ cũng không thấp, chứ nói chi đến cháu tôi
được Hoàng Thượng đích danh bổ nhiệm làm quan lớn ở Hàn Lâm Viện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.