THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 498

Tôi nói này bà thông gia, cháu bà muốn cưới vợ thì có gì để khoe nào?
Công danh có chưa? Điền trang cửa hàng ở đâu? Có câu ‘lấy chồng, cơm
no áo ấm’, bà nói một mà không nói hai rồi?”

Thịnh Vân nói chuyện vừa nhanh lại vừa trong trẻo, thêm nữa tính bác

ấy nhanh nhẹn hoạt bát có tiếng ở huyện. Lần này nói nửa thật nửa giả, mọi
người trong phòng đều mỉm cười. Mọi người đều hiểu ý nói cháu trai Tôn
mẫu cha mẹ đều đã mất, chẳng qua bám vào nhà cô, thường ngày chơi bời
lêu lổng, chỉ mở miệng dỗ Tôn mẫu vui vẻ.

Từ khi Tôn mẫu có con đậu tú tài thì tự nhận mình là dòng dõi thư

hương. Nhìn nhà bình thường thì chướng mắt, thấy nhất định phải tìm một
đám thật tốt gả cho cháu mình. Mấy nhà trong huyện có gia thế một chút
đều bị bà tới làm phiền. Thấy thần thái người nhà họ Thịnh chẳng tỏ vẻ vô
lễ, Tôn mẫu đã mấy lần ăn phải đinh mềm, bắt đầu thấy nản lòng. Mấy
ngày trước, nghe thím ba nhắc tới Minh Lan đã thấy ngứa ngáy trong lòng.
Nghĩ Minh Lan mặc dù xuất thân nhà quan nhưng chẳng qua là con dòng
thứ, bà đi cầu hôn cũng coi như coi trọng rồi. Ai dè hai lão phu nhân chẳng
nói lời nào, cũng chẳng thèm đếm xỉa gì đến … Thịnh Vân kia lại vung đao
không thương tiếc, câu nào câu nấy đều đâm vào tim gan. Tôn mẫu giận
đến tái mặt: “Cháu tôi mặc dù không có công danh, tiền tài nhưng cũng do
phu nhân chính thất sinh ra đấy!” (sorry chị em nhưng con mẹ này vô sỉ,
mặt dày kinh hồn >_

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.