THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 52

thiếp đã hạ quyết tâm. Nếu không cho thiếp nói chuyện, thiếp liền đụng đầu
chết ở chỗ này, sống làm gì để chịu giày vò!”

Thịnh Hoành lạnh lùng quát: “Nàng không cần phải lấy cái chết ra dọa,

đừng tưởng bình thường ta đối xử với nàng không tệ, nàng liền học theo
mấy mụ ngoài chợ, diễn bài một khóc, hai ầm ĩ, ba thắt cổ cho ai xem hả!”

Dì Lâm nước mắt tuôn trào, giọng thảm thiết: “Mấy ngày qua, trong lòng

thiếp nóng như lửa đốt, giống như có vạn lời muốn nói mà lão gia lại tránh
không cho thiếp gặp. Lòng thiếp gần như chết lặng. Nhưng mà lão gia,
chàng là quan phụ mẫu của dân chúng, thường ngày muốn xử lý kẻ trộm,
kẻ cắp, chàng cũng phải để người ta bào chữa với quan trên chứ, huống hồ
thiếp đã hầu hạ lão gia mấy năm nay, còn sinh một đôi trai, gái. Giờ chàng
muốn thiếp chết, thiếp cũng phải chết rõ ràng chứ!”

Thịnh Hoành nhớ đến cái chết của Vệ liền nổi giận, ném vỡ ly trà trên

mặt đất: “Ngươi đã tự mình làm được chuyện tốt lắm!”

Dì Lâm lệ tuôn như mưa, nức nở nói: “..Hoành lang!” Thanh âm bi

thương.

Vương thị bốc hỏa, từ trên giường nhảy xuống, chỉ về phía nha hoàn vú

già quát: “Các ngươi một lũ ăn bám, chết hết rồi hả, còn không mang nàng
kéo ra ngoài!”

Lâm di nương ngẩng đầy nói: “Phu nhân cứ như vậy không cho thiếp

thưa chuyện là vì sao?Chẳng lẽ sợ thiếp nói ra cái gì liên lụy đến phu
nhân?”

“Miệng ngươi phun toàn nước bọt, còn ở trong này bịa chuyện? Ta có gì

phải sợ.”

“Nếu không sợ thì hôm nay phải nói cho rõ ràng, phải trái trắng đen lão

gia sẽ sáng tỏ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.