THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 56

chịu, trong lòng chị lớn oán thiếp ghét thiếp. Thiếp đều hiểu, không dám tự
biện minh. Cầu mong chị lớn tha thứ cho thiếp một lòng yêu thương lão
gia, coi thiếp như con mèo, con chó chỉ cần tìm một chỗ chui rúc trong
Thịnh phủ có miếng ăn là được. Có thể lúc nào cũng được nhìn thấy lão
gia, thiếp bị ngàn người mắng chửi, vạn người phỉ nhổ cũng không oán
thán, không hối hận! Phu nhân, hôm nay trước mặt Lai Phúc và chị Lưu,
người cho thiếp dập đầu, xin người hãy xót thương cho hoàn cảnh của
thiếp!”

Nói xong, đúng là dập đầu từng cái, từng cái ‘bang’, ‘bang’ rung động.

Thịnh Hoành trong lòng đau nhói, vội vàng nhảy xuống giường, kéo Lâm
di nương lên: “ Đang êm đẹp, nàng làm cái gì vậy?”

Dì Lâm ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn Thịnh Hoành, muôn vàn nhu

tình, cực kì tủi thân, chỉ chăm chú nhìn, không nói câu nào, rồi quay sang
bổ nhào vào chân Vương thị, vừa khóc, vừa cầu xin: “Mong phu nhân xót
thương, muốn đánh, muốn phạt thiếp đều được, miễn đừng đem thiếp thành
kẻ lòng dạ độc ác. Nếu thiếp không hiểu chuyện thì gọi thiếp đến răn dạy,
cái gì thiếp cũng nghe theo phu nhân. Thiếp đối với lão gia là một mực
chân tình…”

Khóc đến đứt hơi, khản tiếng, hai mắt sưng đỏ, cạn kiệt sức lực, rồi lảo

đảo ngã lên đùi Thịnh Hoành. Thịnh Hoành không đành lòng, có vẻ cảm
động, nhẹ nhàng đỡ lấy nàng.

— rất có năng lực nhé !!!

Diêu Y Y không nhịn được nữa mà mở mắt ti hí nhìn. Vẻ mặt Thịnh

Hoành cực kì mất kiên nhẫn. Vương thị sắc mặt trắng bệch, không nói nửa
câu nên lời, cả người run rẩy giống như bị sốt. Lai Phúc xem đến trợn mắt
há mồm. Lưu Côn tự cảm thán trong lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.