THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 719

Trên đề không chỉ là bài toán thu chi, mà còn có việc đối nhân xử thế

phức tạp, quan hệ thân sơ, cuối cùng nháo nhào thành một mớ keo hồ.
Minh Lan xem xét cả ngày, chỉ thấy đầu nhức muốn nứt ra. Toàn gia đình
chính là có lăn lộn đi nữa, các chi đều tự có tính toán của riêng mình đi
nữa, có một số vấn đề căn bản là không lời giải, chỉ có thể từ từ kéo dài,
chờ tới khi con dâu hầm thành lão làng, lại truyền gậy kế thừa, tiếp tục cầm
cự thêm nữa.

“Cô chủ.” Đan Quất vén mành bước vào, cười bẩm, “Phu nhân cho gọi

cô ạ, nói mới có y phục mùa xuân và thoa trâm, mời mấy cô qua chọn ạ.”

Minh Lan bèn xuống khỏi tháp, Đan Quất ở một bên chỉnh trang đào tóc

quần áo, vừa nói: “Mấy ngày nay trong viện ổn chứ?”

Đan Quất chỉ hơi trầm ngâm, khẽ trả lời: “Tất nhiên là không tốt bằng

lúc lão phu nhân ở nhà, có mấy đứa hầu nhỏ buôn chuyện lung tung.”

Minh Lan mỉm cười, sai bảo: “Chị cũng không cần tốn sức quở trách

chúng nó làm gì, cứ quan sát nhiều một chút cho tôi là được.” Đan Quất
không hiểu, Minh Lan cong môi, “Người ở trong nội viện, đều là phú quý
cùng hưởng, hoạn nạn cùng chịu, chúng ta tạm thời quan sát là được.”

Trước đây lão phu nhân vì điều dưỡng thân thể cho Minh Lan, đồ ăn đồ

dùng đều là hạng nhất, lưu ý tỉ mỉ vô cùng, điểm tâm sáng, bơ, sữa chua,
bột hấp, ăn luân phiên, bữa khuya, tổ yến chưng đường phèn, canh táo đỏ
tơ vàng, cái nào cái nấy đều hảo hạng, Minh Lan ăn đến mức da thịt trắng
bợt cũng hồng hào, bọn nha hoàn hầu hạ cũng được ăn sái, đến nay cũng
được tính là công trung.

Đan Quất nghe rõ, mặt nghiêm nghị: “Xưa kia cô chủ đối đãi với chúng

nó ân dày biết bao, nếu vừa sai sót đã bỏ rơi thì chúng nó sẽ sinh oán hận,
thế thì chết dở! Cô chủ, tôi sẽ để ý.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.