THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 249

Vân Phỉ trở về phòng mình, nằm trên giường ngủ thiếp đi, trong cơn

mơ nàng nàng thấy mình trở về Kinh Châu, mẹ kéo tay nàng hỏi: “A Phỉ,
sao Vân Tông không về?”

Nàng cả kinh, quay đầu lại nhìn thì phát hiện chỉ có một mình mình

trở về, không thấy bóng dáng A Tông đâu cả. Nàng quýnh lên, từ trong mơ
bừng tỉnh lại, lúc này mới phát hiện là Phục Linh đang lay nàng dậy.

“Tiểu thư, đại tướng quân tới rồi.”

Vân Phỉ lập tức ngồi dậy, sửa sang lại trang phục rồi bước vội ra khỏi

phòng. Úy Đông Đình đã đến nhà sau. Mưa to suốt đêm, trong sân vườn
đầy những vũng nước đọng làm giày Úy Đông Đình dính đầy bùn đất. Tuy
thân hình y vẫn anh tuấn đĩnh đạc như trước nhưng trên mặt thì lại có vẻ
mệt mỏi khó mà che giấu, mắt còn có cả tơ máu nữa. Trong cung xảy ra
chuyện hành thích hoàng thượng động trời, chắc chắn là y không ngủ cả
đêm, hơn nữa triều phục trên người cũng chưa thay, hẳn là từ trong cung đi
thẳng đến đây.

Đi cùng y còn có tổng quản Ý Đức cung Ngụy Mẫn, sau lưng còn có

mấy thái giám, tay bưng mấy cái hộp tinh xảo. Vân Phỉ thầm nghĩ xem ra là
thái hậu phái người đến an ủi thương thế của A Tông.

Quả nhiên, Úy Đông Đình đi đến gần nàng, nhẹ nhàng nói: “Thái hậu

lo cho thương thế của A Tông nên sai Ngụy Mẫn đưa vài thứ bổ dưỡng
đến.”

“Tạ ân điển của thái hậu.” Không biết sao nhìn thấy y là Vân Phỉ lại

thấy hơi tức giận. Nếu không do y, A Tông cũng sẽ không phải đến kinh
thành làm con tin, và đương nhiên sẽ không phải liên tiếp gặp nguy hiểm
như thế.

Úy Đông Đình biết nàng yêu thương đệ đệ, thấy nàng bĩu môi có vẻ

không vui thì lòng y cũng mềm theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.