THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 277

Mặt Vân Phỉ đỏ lên, giả vờ như rất e lệ: “Huynh sẽ đối tốt với ta cả

đời sao?”

Úy Đông Đình khẽ hôn lên môi nàng, khẳng định chắc chắn: “Đúng

vậy.”

Nói chuyện đàng hoàng không được sao, chưa tới ba câu là đã hôn.

Vân Phỉ vừa giận vừa thẹn, ước gì có thể cắn cho y một cái. Nhưng chuyện
đã đến thời khắc quan trọng nhất, ngàn lần không thể xảy ra sơ xuất gì nên
đành ôm ý nghĩ 'việc nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn', mặc y hôn cho đã.

Một lúc sau, y mới buông nàng ra, cúi đầu mỉm cười, nhìn đôi gò má

ửng hồng và đôi mắt trong veo như nước của nàng. Y vuốt ve gương mặt
mịn màng của nàng, tự nhiên rất muốn ăn luôn nàng vào bụng.

Vân Phỉ vuốt môi mình với vẻ không vui, giống như là vừa ăn thật

nhiều ớt cay vậy, nhưng vì không thể lộ ra vẻ bất mãn nên chỉ có thể cúi
đầu giả vờ như thẹn thùng, thật ra trong lòng đang nổi trận lôi đình, cáu gắt
lắm rồi.

“A Phỉ, sau khi thái hậu tứ hôn, ta sẽ đón nàng về phủ tướng quân ở.”

Vân Phỉ vừa nghe thế liền cảm thấy chuyện không ổn. Lúc ấy thuận

miệng đáp ứng dọn sang phủ tướng quân chẳng qua là để mê hoặc y, bây
giờ nàng phải chuẩn bị để người ta bắt đi bất cứ lúc nào, nếu ở trong phủ
tướng quân canh phòng nghiêm ngặt ấy, há chẳng phải chuyện lớn khó
thành sao.

Nàng cố nở nụ cười gượng gạo: “Chẳng phải sau khi gả đi thì mới

sang nhà tướng công ở sao?”

“Tướng quân phủ là dinh thự được ban cho, thỉnh thoảng ta mới qua

đó chứ không ở hẳn. Dù sao thì lúc thành thân, ta cũng không thể từ phủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.