THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 275

Tống Kinh Vũ nhận lấy, buộc tóc bằng nhung đỏ mềm mại trong tay,

mang theo một hương thơm thoang thoảng.

Hai người đang nói chuyện thì Phục Linh ở ngoài cửa sổ gọi với vào:

“Tiểu thư, đại tướng quân tới.”

Vân Phỉ vội nói: “Huynh mau đi đi.”

Lúc này Tống Kinh Vũ từ trong phòng đi ra đã không còn kịp nên vội

vàng bước tới cạnh cửa sổ, chống hai tay lên nhảy vọt ra ngoài.

Vân Phỉ vội vàng ra sức dụi mắt, rồi lại thấm ướt khăn tay, quẹt quẹt

vài cái lên mắt, lật đật soi gương thì thấy đôi mắt đỏ hoe, rưng rưng nước
mắt, giống như là đang khóc.

Khi Úy Đông Đình bước vào thì Vân Phỉ đang 'lau nước mắt'.

“Tướng quân.” Vân Phỉ nhìn thấy y thì như thấy được chỗ dựa, đôi

mắt trong veo còn ngấn lệ, nhìn y đầy khẩn khoản, giống như đang đợi
quyết định của y. Hàng mi dài bị ướt dính vào nhau, càng thêm đen và dài,
buồn bã động lòng người.

Tim Úy Đông Đình cũng tan chảy theo, y vội an ủi: ”Nàng đừng quá

lo cho bệnh tình của A Tông, Lưu ngự y có tiếng là thánh thủ, nhất định có
cách chữa trị.”

Hàng mi dài của Vân Phỉ khẽ chớp chớp, hai hàng nước mắt cũng tuôn

rào, nàng nghẹn ngào nói: “Ta chỉ tưởng là nó bị cảm lạnh nên không chú ý
lắm, mãi đến khi ho ra máu thì ta mới cảm thấy không ổn.” Dáng vẻ lo lắng
sợ hãi, bàng hoàng không nơi nương tựa của nàng khiến trái tim người ta
phải tan chảy theo.

Úy Đông Đình thở dài, lau nước mắt trên mặt nàng, nhẹ nhàng an ủi:

“Trẻ con bị bệnh là chuyện thường, hoàng thượng cũng thường bị bệnh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.