THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 657

Cuối cùng A Tông không nhịn được nữa, ôm lấy mẹ, khóc rống lên.

“Mẹ, mẹ phải ở đây thật sao? Sẽ không về với A Tông nữa sao?”

Tô Thanh Mai vuốt tóc A Tông một cách trìu mến, nói trong nước

mắt. “A Tông, con cũng nên khôn lớn rồi. Trước đây mẹ đã quá nâng niu
chiều chuộng con, sau này con phải nghe lời tỷ tỷ, mọi chuyện phải dựa
vào tỷ tỷ. Nếu con nhớ mẹ thì bảo tỷ tỷ dẫn tới đây thăm mẹ, nơi này cách
hoàng cung không xa lắm.”

Vân Tông khóc thút thít. “Con biết mẹ không muốn ở trong cung một

ngày nào nữa. Mẹ cứ yên tâm đi, đợi A Tông lớn lên sẽ gầy dựng giang sơn
của riêng mình, đón mẹ về, chỉ ba người chúng ta sống với nhau.”

Tô Thanh Mai mỉm cười gật đầu: “Ừ, mẹ đợi đến ngày đó.” nàng lại

nói với Vân Phỉ. “A Phỉ, A Tông còn nhỏ, sau này mẹ giao nó cho con.”

Vân Phỉ gật đầu, quay người sang nói với Bạch Thược: “Có chuyện gì

thì em cứ vào cung tìm ta, nếu không gặp được ta thì đi tìm Tống Kinh Vũ,
bây giờ huynh ấy là thống lĩnh cấm vệ quân trong cung, luôn canh gác
trong cung.”

Bạch Thược gật đầu. “Xin công chúa cứ yên tâm.”

Vân Phỉ ở lại nói chuyện với mẹ khá lâu rồi mới dẫn A Tông trở về

cung.

Ra khỏi chùa, nàng bước lên liễn, dân chúng ở bên ngoài vây xem còn

chưa đi hết. Lúc vô tình ngước mắt lên, nàng phát hiện trong đám dân
chúng phía sau cấm vệ quân có một người lướt qua, bóng dáng rất quen
thuộc, nhưng khi nàng nhìn lại lần nữa thì bóng dáng ấy đã biến mất giữa
dòng người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.