THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 666

Trong màn đêm yên tĩnh, có tiếng rên khe khẽ. Vân Phỉ lặng lẽ quay

trở lại.

Cạch một tiếng, hình như trong lúc giằng co, có thứ gì đó rơi xuống

đất.

Nàng cẩn thận rời khỏi rừng mai, không lâu sau trên con dường bằng

đá cẩm thạch phía trước có hai ánh đèn, Phục Linh đã dẫn Tú Dung đến
đây.

Vân Phỉ lẳng lặng bước tới trước, nói với Quý Hoa: “Ngươi báo với

quận chúa, bảo nàng ấy mau đến Hiền Minh cung ngay.”

Tú Dung ngạc nhiên nhìn tiểu thái giám trước mặt, đợi nghe ra được

giọng của Vân Phỉ thì lập tức hiểu ra, vội vàng đáp nhỏ: “Dạ, nô tì sẽ đi báo
cho quận chúa ngay.”

Vân Phỉ vội vàng dẫn Phục Linh rời khỏi đó. Trên đường đi, lòng nàng

bị chấn kinh đến nỗi rất lâu sau vẫn chưa bình ổn được. Nàng không cách
nào ngờ được Vân Thừa Cương lại dám mơ tưởng đến người của phụ
hoàng, hơn nữa nghe lời của hắn thì hai người đã…

Tại sao hắn lại muốn chiếm được Triệu Hiểu Phù? Chỉ là say mê sắc

đẹp của nàng ta thôi sao? Hay là còn có ý đồ gì khác? Vân Phỉ cảm thấy
chuyện không đơn giản như vậy. Bây giờ hắn đã là Đoan vương, muốn có
bao nhiêu phụ nữ mà chẳng được, hà tất phải mạo hiểm chiếm đoạt người
của phụ hoàng? Nhất định trong đó còn có âm mưu gì khác!

Vân Phỉ vội vàng về thẳng Thục Hòa Cung, trái tim cứ nhảy liên hồi

như một con thỏ con, mãi một lúc sau mới trở lại bình thường.

Những gì gặp được đêm nay đúng là khiến người ta không dám tin.

Nếu không phải do quá quen với giọng của Vân Thừa Cương thì nàng thậm
chí còn không dám tin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.