THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 665

Phục Linh dạ một tiếng rồi xách đèn lồng bước nhanh về phía trước.

Vân Phỉ nấp vào rừng mai bên đường. Đã là mùa đông, trời lạnh như

cắt, trên trời không có lấy một ánh trăng, rừng mai tối đen như mực, tuy
mùi hương thơm dễ chịu nhưng Vân Phỉ cũng không dám đi sâu vào trong,
chỉ nấp vào gốc cây cách đường đi khoảng một trượng, đợi Tú Dung và
Phục Linh đến.

Gió đêm tĩnh mịch mang hương hoa thanh nhã đến, Vân Phỉ ôm hai

tay, nhìn về phía Quý Hoa Cung.

Đột nhiên trong rừng mai vang lên một tiếng động nhỏ. Vân Phỉ giật

mình, lắng tai nghe thật kỹ thì lại không thấy đâu nữa. Lẽ nào nghe lầm rồi
sao? Nàng rón rén đi thêm vài bước vào trong rừng mai, liền loáng thoáng
nghe thấy tiếng thì thầm nỉ non của ai đó.

Đêm khuya tối mịt thế này mà ai còn ở trong đó? Nơi này cách Quý

Hoa cung gần như vậy, lẽ nào là người của Quý Hoa cung? Nàng nhất thời
tò mò, lại lẳng lặng bước thêm vài bước, cuối cùng tiếng nói chuyện khe
khẽ ấy liền rơi vào tai nàng.

Nàng kinh ngạc đến nỗi nín thở. Không ngờ người nói chuyện lại là

Triệu Hiểu Phù.

“Ngươi buông tay ra!”

“Một đêm vợ chồng, ân nghĩa trăm năm. Ta và nàng đã có bảy đêm

với nhau, sao còn trở mặt vô tình thế.”

Nghe được giọng nói này, Vân Phỉ càng thêm cả kinh, không ngờ lại

là Vân Thừa Cương. Tim nàng muốn nhảy vọt ra ngoài, chân thì như bị
đóng dinh xuống đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.