THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 677

huynh. Có lẽ rất nhanh thôi phụ hoàng sẽ hạ chỉ. Huynh đừng lo lắng quá,
ta sẽ không gả cho huynh thật đâu, đây chỉ là kế tạm thích ứng mà thôi, đến
khi đó ta sẽ nghĩ cách khác để huy bỏ hôn ước. Tống đại ca cứ coi như là
giúp ta lần nữa đi.”

Tống Kinh Vũ lại ngây người lần nữa, vẻ ửng đỏ trên mặt giống như

là bị gió thổi bay mất, hắn ngơ ná nhìn Vân Phỉ, không nói được một câu
nào, cổ hộng vừa khô vừa rát, cực kỳ đau đớn.

Thì ra chỉ là một phen mừng hụt.

Hắn cố gắng thốt ra một câu: “Có thể giúp được cho công chúa là vinh

hạnh của thần.”

“Đa tạ Tống đại ca. Làm phiền huynh giao phong thư này cho Bạch

Thược.”

Vân Phỉ đưa cho hắn bức thư vừa được viết xong, nói sâu xa: “Trong

cung này, người ta có thể tin tưởng chỉ có huynh và Phục Linh mà thôi.”

Nàng nhìn ra hồ hoa quỳnh phía xa xa, khóe mắt hơi cay cay. “Ta rất

nhớ những ngày tháng ở Kinh Châu. Lúc ấy, huynh, ta, còn có mẹ và A
Tông đều sống rất vui vẻ và hạnh phúc. Tại sao bây giờ lại trở nên thế
này?”

Vân Phỉ hơi bi thương, thở dài một hơi rồi quay người đi mất.

Tống Kinh Vũ đưa mắt nhìn theo bóng Vân Phỉ, những cơn sóng lòng

không ngừng nhấp nhô, suýt nữa là đã buột miệng hỏi: sao nàng không thể
thật sự gả cho ta?

Nhưng cuối cùng thì vẫn cố nuốt câu ấy vào lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.