THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 679

Triệu Hiểu Phù gật đầu. “Đúng vậy, có cô thì ra khỏi cung không phải

là chuyện gì khó, khó là làm thế nào để ra khỏi thành.”

Xe ngựa đến Ân Minh Tự, cấm vệ quân bao vậy ngôi chùa lại, Huệ An

dẫn các ni cô ra nghênh đón Vân Phỉ và Vân Tông.

Hôm qua Tô Thanh Mai đã nhận được tin tức từ trong cung, biết hôm

nay Vân Phỉ và A Tông sẽ đến nên sớm đã đích thân đợi ở ngoài cửa. Vân
Phỉ bước vội tới trước, đỡ lấy mẹ mình. “Mẹ, trời rất lạnh, sao mẹ lại ra
đây, mau vào trong đi.”

Tô Thanh Mai gặp được con gái con trai nên rất vui mừng, đầu tiên là

ôm A Tông vào lòng, nâng mặt nó lên, ngắm nghía một lát: “Mau để mẹ
nhìn xem có ốm đi không.”

Vân Phỉ nũng nịu. “Mẹ đúng là thiên vị, sao không nhìn xem con gái

có ốm hay không.”

Tô Thanh Mai ngẩng đầu nhìn nàng. “A Phỉ, mẹ đang định hỏi con

đây. Gần đây con ốm đi rất nhiều, sao không nhờ chương đại phu đến xem
xem. Cậu ta vốn là bằng hữu của con, con có thể yên tâm.”

“Con không sao.”

Vân Phỉ đánh trống lảng, kéo mẹ vào trong.

Lúc này trong cung đều đốt địa long, trong phòng ấm áp như mùa

xuân. Tuy Huệ An rất chăm lo cho Tô Thanh Mai, không dám sơ suất
nhưng dù sao trong chùa cũng kham khổ, trong phòng chỉ có hai chậu than.

Vân Phỉ nhìn xung quanh, nghĩ tới giờ phút này Anh Hồng Tụ đang ở

trong cung hưởng vinh hoa phú quý còn mẹ mình lại làm bạn với đèn xanh
và kinh phật, sống kham khổ qua ngày thì lòng rất đỗi xót xa, gần như là
muốn rơi lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.