THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 683

Giờ phút này nghe được từ ‘phu nhân’, Vân Phỉ chỉ cảm thấy lòng như

dậy sóng, chói tai nói không nên lời, nàng quay đầu, nhìn Tiếu Hùng Phi
rồi cười tự giễu: “Xưng hô Úy phu nhân này dẫn tới quá nhiều nguy cơ
hiểm ác, tinh phong huyết vũ. Ta không đảm đương nổi.”

Tiếu Hùng Phi khẩn thiết nói: “Phu nhân, chuyện này có rất nhiều hiểu

lầm, phu nhân đi rồi, tướng quân lòng nóng như lửa đốt, hận không thể đích
thân tới đón phu nhân trở về, để giải thích với phu nhân.”

Vân Phỉ cười nhạt: “Có gì mà hiểu lầm chứ, cha hắn muốn giết ta, lẽ

nào ta phải ở lại để mặc cho ông ta xẻ thịt?”

“Trước khi Tướng quân xuất binh đã căn dặn mạt tướng, nếu thừa

tướng định gây bất lợi cho phu nhân, mạt tướng sẽ lập tức dẫn phu nhân rời
đi, đưa đến nơi an toàn. Tướng quân đã sắp xếp hết sức cẩn thận, phu nhân
tuyệt không sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào. Ai ngờ phu nhân đột nhiên
mất tích, là mạt tướng thất trách, không thể bảo vệ tốt phu nhân.”

Tiếu Hùng Phi vẻ mặt tự trách, quỳ một gối xuống: “Hết thảy đều do

thuộc hạ vô năng, thỉnh phu nhân đừng trách tướng quân. Phu nhân trách
phạt thuộc hạ như thế nào, thuộc hạ đều không có nửa câu oán giận.”

Vân Phỉ nói: “Ngươi đứng lên đi, chuyện quá khứ không cần nhắc lại

nữa.”

Tiếu Hùng Phi đứng lên, thấp giọng nói: “Tướng quân phái mặt tướng

đến đón phu nhân trở về, ngài muốn đích thân giải thích với phu nhân
chuyện tiểu thư Linh Tuệ. Tướng quân bảo mạt tướng nhắn với phu nhân
một câu, ngài ấy chưa hề làm chuyện gì có lỗi với phu nhân.”

Ai ngờ Vân Phỉ nghe thấy những lời này mà vẫn thờ ơ, không chút

quan tâm, mặt lại càng không đổi sắc, ngược lại hỏi: “Ngươi làm sao vào
thành được? Cửa thành canh gác nghiêm ngặt như thế, ngươi cách nào mà
trà trộn vào được? Lại tính mang ta rời đi như thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.