THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 691

Mùa xuân đầu tiên của Đại Sở sắp đến, trong cung không khí vui

mừng rộn rã, khắp nơi giăng đèn kết hoa, rực rỡ hẳn lên, quét sạch cơn âm
u mù mịt trước đây.

Cuối cùng thì Vân Phỉ cũng đợi đến ngày hai ba tháng chạp, hai ngày

trước đó nàng đã đi cầu xin Vân Định Quyền, nói là muốn đi mừng lễ
chung với mẹ. Đương nhiên Vân Định Quyền sẽ không ngăn cản. Vì thế,
giống như lần trước, Vân Định Quyềnvừa lên triều thì Triệu Hiểu Phù lập
tức cải trang thành thái giám, đến Thục Hòa Cung.

Vân Phỉ lấy lệnh bài ra đưa cho nàng ta, cười cảm thán: “Quận chúa,

cuối cùng thì cô cũng có thể được tự do rồi, rời khỏi cái nơi dơ bẩn này, rời
xa những kẻ bỉ ổi kia.”

Triệu Hiểu Phủ cầm lệnh bài, kích động không nói lên lời, Vân Phỉ đột

nhiên hỏi: “Quận chúa, cô có mang ngân phiếu theo không?”

Triệu Hiểu Phù chỉ vào bộ quần áo thái giám trên người mình, cười

khổ: “Trước giờ cha cô chỉ ban thưởng vật phẩm chứ không thưởng tiền. Ta
ăn mặc thế này, làm sao mà mang tay nải theo được.”

Vân Phỉ mim cười: “Cho nên ta nói, thứ tốt nhất trên đời này chính là

ngân phiếu đó quận chúa à.” Nàng đột nhiên giơ một cái túi tiền ra giống
như làm ảo thuật, mỉm cười đưa cho Triệu Hiểu Phù. “Quận chúa có thứ
này thì cũng có thể an cư lạc nghiệp.”

Triêu Hiểu Phù hơi cảm động. Vân Phỉ bằng tuổi trước mặt đây, nàng

ta từng coi là kẻ thù, từng hại Vân Phỉ suýt mất mạng, thế mà nàng vẫn
không so đo chuyện cũ, chịu giúp đỡ nàng ta. Cho dù Vân Phỉ có mục đích
của mình nhưng sự trượng nghĩa này quả thật đã làm Triệu Hiểu Phù cảm
động.

Nàng ta nhận lấy túi tiền, cho vào trong áo, chân thành nói: “Cô giúp

ta thế này, ta không biết lấy gì báo đáp. Ta nhớ cô từng nói muốn ta viết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.