THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 689

“Ta không muốn gì cả, chỉ cần đưa cho ta một tấm lệnh bài Đồng Ngư,

ta sẽ coi như chưa từng nghe, chưa từng thấy gì hết.”

Vân Thừa Cương lập tức đề phòng hỏi: “Ngươi muốn thứ đó làm gì?

Ngươi muốn đưa ai ra khỏi thành sao?”

“Đương nhiên là đưa mẹ ta ra khỏi thành. Bà đến Ân Minh Tự tu hành

chỉ là cái cớ, bà muốn rời khỏi Lạc Dương, về lại quê nhà.”

Lý do này không hề có điểm nào khả nghi. Vân Thừa Cương suy nghĩ

một lát: “Được, ta đưa cho ngươi một tấm lệnh bài, ngươi đưa vật nọ đây.”

“Ngươi yên tâm, ngươi đưa lệnh bài ra, ta tất nhiên sẽ trả lại ngọc bội

cho ngươi.”

Vân Thừa Cương hừ lạnh một tiếng: “Nếu ngươi dám nói một chữ

trước mặt phụ hoàng, ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn thân.”

Vân Phỉ cười tươi tắn: “Chuyện này mà bại lộ, thì người chết không

có chỗ chôn tuyệt không đối sẽ không phải là ta.” Dứt lời, nàng liếc một cái
khinh bỉ, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.

Vân Thừa Cương nghiến răng, nhìn theo bóng dáng thanh lệ của nàng,

nắm chặt nắm tay.

Tối hôm đó, liền có một thái giám của Ý Đức cung đưa đến một tấm

lệnh bài. Vân Phỉ nhận lấy lệnh bài, đem kia miếng ngọc bội kia tới, mỉm
cười rồi dùng kéo cắt chuỗi ngọc phía dưới, bảo Phục Linh cầm đưa cho cái
tiểu thái giám kia.

Nghĩ đến bộ dáng Vân Thừa Cương khi nhìn thấy chuỗi ngọc này, Vân

Phỉ không khỏi bật cười, rồi cất miếng ngọc bội đi. Miếng ngọc bội này còn
có chỗ cần dùng. Nếu để cho phụ hoàng biết được đứa con trai trưởng mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.